TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 109

Nếu Mạch Khê đã nói muốn sống ở thị trấn, ta sẽ suy nghĩ tìm một nơi

ở mới theo ý muốn của hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kinh thành là nơi
thích hợp nhất, vì thế, ban đêm đằng vân giá vũ [28], chỉ một ngày sau đã
tới kinh thành.

Hiện giờ ta muốn nuôi nấng Mạch Khê lớn lên, cũng không thể vì ta

mà khiến tuổi thơ hắn lang thang đầu đường xó chợ. Ta thu lại toàn bộ âm
khí trên người, tự nhủ thầm nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, sẽ không
dử dụng pháp thuật.

Ta thuê một căn nhà nhỏ, bài trí gọn gàng. Sau đó nhìn Mạch Khê thật

sâu, tự hỏi sau khi không cần pháp thuật, chúng ta sẽ làm gì để sống.span>

Ta gõ nhẹ mũi hắn: “Chàng muốn làm gì?”

Có lẽ ta dùng giọng điệu quá mức coi thường, hắn bất mãn ói nước

miếng ra tay ta. Ta yên lặng rút tay về, lau nước miếng lên tóc hắn. Hắn há
miệng, kêu không thành tiếng, hai nắm tay nhỏ xíu xiết chặt đẩy đẩy ta.

“Bây giờ ta có thể bắt nạt chàng, sau này chàng về làm Chiến Thần,

không biết sau này sẽ trừng phạt ta thế nào đâu, ta cũng không thể lỗ vốn
được.” Vì thế càng quệt sạch nước bọt vào tóc hắn.

Ngày hôm sau, ta vẫn tự hỏi vấn đề mưu sinh.

Dùng pháp thuật biến ra tiền cũng không phải việc khó, cái khó là, làm

thế nào để hàng xóm không thấy kỳ lạ, vì sao ngươi chỉ ngồi trong nhà mà
vẫn có tiền.

Ta ôm Mạch Khê ngồi trước cửa, đang lúc mặt nhăn mày nhó, thấy

một gã say xỉn đi ngang qua cửa nhà. Ta nhìn bóng dáng lảo đảo của hắn
hồi lâu, lại quay đầu hỏi Mạch Khê: “Chàng có thích uống rượu không?”

Hắn cắn ngón tay đang ngủ say.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.