Bảy năm sau, phía đông kinh thành, có một quán rượu.
Ta gõ gõ mặt quầy, chưởng quầy đang tính toán sổ sách bên trong,
ngẩng đầu nhìn thấy ta, cười nói: “Tam Sinh tiểu thư, sao hôm nay lại rảnh
rỗi tới quán vậy?”
“Ta không thấy Mạch Khê ở nhà, nghĩ có thể thằng bé chạy tới nơi
này, qua đây hỏi thăm thôi.” Nhìn trái phải không thấy bóng dáng Mạch
Khê, lại hỏi: “Dạo này buôn bán thế nào?”
“Dạo này buôn bán cũng không tệ lắm, tiểu thư có muốn kiểm tra qua
không?” Lưu chưởng quầy là một ông lão ôn hòa hiền hậu, từ trước tới nay
ta luôn tin lão. Hơn nữa mở quán rượu cũng chỉ để ngụy trang mà thôi, chứ
lúc muốn có tiền, ta chỉ cần giơ tay ra là có. span>
Ta khoát tay áo nói không cần, liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng nho
nhỏ chạy trên lầu, nhìn kỹ, đúng là Mạch Khê. Ta cười vẫy vẫy tay với hắn:
“Mạch Khê! Về nhà ăn cơm!” Mạch Khê nhìn thấy ta, nhoẻn miệng cười,
nhanh chân chạy xuống.
Đám khách uống rượu líu lưỡi không nói nên lời. Lưu chưởng quầy
thấy thế, lắc đầu: “Tiểu thư vẫn còn trẻ, luôn mang tiểu thiếu gia bên cạnh,
không tránh được bị người khác hiểu nhầm, cứ thế mãi, e là chậm trễ
chuyện chung thân!”span>
Ta nói với bọn họ rằng Mạch Khê là đứa bé ta nhặt được, nuôi dưỡng
như em trai. Những người quen biết ta, mỗi lần thấy hành động “tốt bụng”
này của ta lại lắc đầu thở dài.
Mạch Khê vội chạy tới bên cạnh ta, nghe thấy vậy, khó hiểu nhìn Lưu
chưởng quầy, lại quay đầu nhìn ta. Ta ngồi xổm xuống lau vết bẩn trên mặt
Mạch Khê, không quan tâm nói: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, chẳng lẽ ta
lại còn có ý tưởng gì xấu xa với bọn họ hay sao? Cả đời ta, có Mạch Khê là
đủ rồi.”