TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 127

Ta thản nhiên nói: "Xem như đúng phân nửa."

Hắn thấy ta không buồn bực không giận dỗi, đờ người không biết nên

nói tiếp thế nào, chờ đến lúc tỉnh táo lại, nụ cười trên mặt hắn càng thêm
dâm tà, vừa đi về phía ta, vừa vươn tay muốn bắt ta: “Ha ha! Bọn họ còn
quên không nói, tiểu nương tử này vẫn là một tiểu đãng phụ [31] cô đơn hiu
quạnh. Hôm nay để gia đến yêu thương nàng được không?”

Ta thấy hắn càng ngày càng sấn lại gần, trong lòng đang cân nhắc xem

nên cắt lưỡi hắn trước hay là móc mắt trước, hoặc là trực tiếp thiến hắn, vất
tiểu đệ đệ của hắn lên cổng thành, góp chút sức nhỏ cống hiến cho nữ nhân
thiên hạ, lại vừa có tác dụng giết gà dọa khỉ.

Đột nhiên, một bóng người nho nhỏ mạnh mẽ phóng vọt lại đây, hung

hăng đẩy hắn ngã xuống đất.

Ta còn đang ngây người, thì một vò rượu lại nện xuống người Quan

Tam Thiếu, người hắn nồng nặc mùi rượu Thiệu Hưng.

Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Dường như Mạch Khê còn chưa hết giận, đi ra sau quầy, cầm một tờ

giấy, viết chữ “Cút” thật to, ném xuống người hắn.

Ngoài lần hắn nổi giận đùng đùng với ta dưới phủ, ta chưa từng thấy

hắn bừng bừng lửa giận như vậy. Có thể hắn cũng từng nổi giận như vậy,
nhưng khi đó hắn đã trưởng thành, tâm trí chín chắn, biết phải nhẫn nại, mà
bây giờ hắn chỉ là một đứa bé, khi giận sẽ trực tiếp bộc phát ra ngoài.

Ta nhìn thấy những người xem náo nhiệt xung quanh nhanh chóng tản

đi, Lưu chưởng quầy hoảng hốt, sắc mặt bọn tiểu nhị trong quán cũng tái
nhợt, ta nghĩ mọi người đều biết thủ đoạn trả thù của Bá vương [32] này.

Họ sợ, nhưng ta thì không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.