TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 128

Ta vừa định nói Mạch Khê mấy câu, thì hắn lại kéo người ta xuống,

ôm lấy ta, vỗ nhẹ lên lưng ta, giống như đang an ủi ta, muốn nói ta đừng sợ,
dường như muốn nói: “Không sao, Tam Sinh, không sao, Mạch Khê sẽ bảo
vệ ngươi.”

Ta dở khóc dở cười, nhưng lại rất cảm động. Đang ôm thân hình bé

nhỏ vì quá xúc động mà run rẩy, bỗng nhiên ta nhìn thấy Quan Tam Thiếu
đứng dậy, trong tay cầm một mảnh vò rượu vỡ vung tới muốn đâm vào đầu
Mạch Khê.

Trong đầu ta trống rỗng, thầm nghĩ dù thế nào đi nữa, không ai được

phép làm Mạch Khê của ta bị thương, liền ấn đầu hắn vào trong lòng, còn
bản thân thì ngẩng đầu lên. Chỉ cảm thấy một cơn đau nhói lan ra từ phía
trên đỉnh đầu. Dù ta là tinh linh hóa thân từ tảng đá, cũng bị lực đâm mạnh
mẽ ấy khiến cho mọi vật trước mắt tối sầm, cảm giác như trời long đất lở.

Mạch Khê ngây người, vươn tay cẩn thận chạm vào dòng máu đang

chậm rãi chảy từ trên trán ta xuống, ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Ta
nói: "Mạch Khê, đừng sợ."

Sắc mặt hắn trắng bệch. Quan Tam Thiếu đứng bên cạnh gào lên bị

đau đầu, nói muốn giết ta và Mạch Khê, cắt đầu chúng ta để bồi thường cho
hắn.

Lửa giận trong lòng ta bùng cháy, tràn ngập sát ý. Ngàn năm trôi qua,

ta chưa từng bị đối xử như vậy, Quan Tam Thiếu chính là người đầu tiên.
Lúc này ta thầm nghĩ sẽ cắt tiểu đệ đệ của hắn xuống, xào thành món ăn,
bắt hắn ăn hết, xem tự hắn có mọc ra được một cái khác hay không, bồi
thường, bồi thường!

Diêm Vương không cho phép ta ở Nhân giới giết người, nhưng muốn

người ta sống không bằng chết thì có rất nhiều cách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.