TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 131

Chúng ta chứa chấp một nhân vật nguy hiểm như vậy, thảo nào nhiều

ngày nay kinh thành đều ở trong trạng thái giới nghiêm [34], quan binh tìm
tới đây nhanh như vậy cũng không có gì là lạ.

Mạch Khê giữ chặt tay áo ta, bàn tay run rẩy, ta xoa đầu hắn, dịu dàng

nói: “Mạch Khê, đừng sợ. Có Tam Sinh đây rồi.” Hắn lại lắc lắc đầu, viết
xuống lòng bàn tay ta: "Mạch Khê bảo vệ Tam Sinh." Đôi mắt sáng rực
trong đêm đen.

Ta nghĩ, không nói tới tư tưởng cổ hủ của Bạch Cửu, thực ra khi hắn

làm sư phụ đã hoàn thành hết phận sự, tất cả mọi thứ mà Mạch Khê học
được trong một tháng e rằng dù có ở trường ba năm cũng không học được.

Nếu Mạch Khê tiếp tục đi theo Bạch Cửu, mà Mạch Khê lại chăm chỉ

hiếu học, một ngày nào đó, tiền đồ của hắn chắc chắn sẽ rộng mở, không
thể lường trước được.

Ý nghĩ muốn cứu Bạch Cửu vụt lóe trong đầu ta, nhưng nghĩ đi nghĩ

lại, nếu ta thi triển phép thuật trước mặt Mạch Khê, hắn sẽ nghĩ thế nào về
ta? Bạch Cửu sẽ nghĩ thế nào về ta? Ta còn chưa kịp nghĩ xong, Bạch Cửu
đã sải bước đi ra ngoài.

Mở cửa ra, bên ngoài là đám binh lính trang bị áo giáp và vũ khí đầy

đủ, lưỡi dao sáng loáng trong ánh lửa, chói lọi đâm vào mắt ta, ngoài ánh
lửa đập vào mặt, còn có một luồng khí lẫm liệt khiến ta cảm thấy không
thoải mái. Xuyên qua cánh cửa, ta nhìn về phía xa xa.

Quân lính bao phủ tầng tầng lớp lớp quanh một cỗ kiệu màu vàng. Ta

bất ngờ, nhíu mày. Không ngờ bạo quân trong truyền thuyết lại coi trọng
Bạch Tề như vậy, ngay cả lúc bắt phạm nhân cũng tự mình đến đây. Ta âm
thầm thở dài, lần này dù ta có muốn giúp, e rằng cũng không giúp được.

Linh vật Minh giới luôn luôn e ngại long khí bẩm sinh trên người

hoàng đế, tuy là một hoàng đế ngu ngốc, nhưng long khí trên người vẫn đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.