TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 141

“Đúng, mà cũng không đúng.” Hắn thản nhiên cười cười, “Tam Sinh,

ngươi có biết người mà ngươi gọi là Mạch Khê giờ là một người thế nào
không?”

Ta lắc đầu, hắn nhỏ giọng nói: “Tuy bây giờ kinh thành vẫn còn an

toàn, nhưng ngoài chiến trường, quân triều đình liên tục thất bại, không quá
ba tháng nữa, giang sơn này sẽ đổi chủ.” Ta ngẩn người, nghe hắn nói tiếp:
“Ở tiền phương, giết hơn mười vạn quân triều đình, lập chiến công hiển
hách cho phản quân chính là Mạch Khê.”

“Mà người muốn ta cứu ngươi…” Vừa nói, hắn dẫn ta đi vào một căn

nhà nhỏ trong ngõ sâu, đẩy cửa bước vào, ta đã nhìn thấy nam tử ngồi trong
nhà.

Ta nhíu mày: “À, hóa ra là ngươi.”

Bạch Cửu. Đối với loài người, hai mươi năm là một khoảng thời gian

dài, dáng người hắn vẫn cao ngất như trước, nhưng đã có tóc bạc. Trên mặt
cũng có nếp nhăn.

Hắn nhìn thấy ta, kinh ngạc lắp bắp: “Ngươi… ngươi không thay đổi.”

Ta nhíu mày, nói theo bản năng: “Ta không phải là yêu quái.”

Hắn nhếch môi giễu cợt: “Đúng hay không thì có gì quan trọng? Yêu

quái giết người, con người giết con người. Đều giống nhau cả.” Hắn ngừng
một chút, nói: “Con người già đi, càng nhớ lại những chuyện xảy ra trước
đây, mà cuối cùng giờ đây cũng có thể cứu ngươi ra, coi như chấm dứt
được tiếc nuối của nửa đời trước.”

Ta không thích con người ở trước mặt ta than thở chính mình già đi,

cắt ngang hắn, hỏi: “Mạch Khê đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.