TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 15

biết loài hoa này tên là gì. Đi xuyên qua vườn hoa thơm lạ lùng này, thấy
một tiểu viện tĩnh lặng tọa lạc bên trong.

Ta tò mò, đẩy cửa tiểu viện rồi đi vào. Vừa bước một bước, bỗng

nhiên kim ấn Mạch Khê lưu lại trên cổ tay ta chợt lóe, trong lòng ta giật
mình, đến gần đại sảnh, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của một nữ tử,
“Ngoan nha, ngoan nha.”

Ta đẩy nhẹ cánh cửa lộ ra một khe hở, lặng lẽ nhìn vào bên trong, có

một thiếu phụ ngồi bên giường, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh. Ta tinh
tế quan sát, nụ cười này, khuôn mặt này, mũi môi này, đứa bé đúng là bản
sao của Mạch Khê.

Đúng là không tốn công vẫn có được [8]!

Nhưng hiện giờ hắn chỉ là đứa bé, đã quên chuyện kiếp trước, lại

không thể nhận biết người khác, ta quyến rũ hắn bằng cách nào chứ?
Không thì ta sẽ ở bên cạnh hắn, che chở cho hắn lớn lên, không thể để nữ
tử hoặc nam tử khác nhân lúc hắn còn nhỏ nẫng tay trên của ta được.

Ta đang suy nghĩ, đột nhiên phía sau có tiếng hét lớn, “Yêu nghiệt,

ngươi trốn chỗ nào?”

Ta giật mình, nghiêng về bên trái, mở cửa phòng “cạch” một tiếng,

ngã vào trong nhà. Dao cạo xẹt qua, ta chỉ nhìn thấy một nhúm tóc đen
trước trán đứt lả tả.

Nằm chán nản, ánh mắt ta trống rỗng nhìn nhúm tóc đen dưới đất.

“Á!” Tiếng thét chói tai của thiếu phụ kia sao lại xa xăm như thế, mà lời
Diêm Vương thiên đinh vạn chúc [9] lại càng mờ ảo như mây bay.

Ta đứng bật dậy, linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, mang theo âm

khí Vong Xuyên ngàn năm đánh về phía lão hòa thượng, mắt nhìn thấy một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.