TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 159

Mạch Khê xoay người xuống ngựa, gắt gao giữ tay ta, mặt mày cau lại

tràn đầy tức giận, vội vàng viết vào trong lòng bàn tay ta hai chữ “Về đi.”

“Bên cạnh chàng chính là nơi ta nên ở, chàng muốn ta về đâu bây

giờ?”

Ta hỏi lại, Mạch Khê ngẩn người không nói gì.

Ta không hiểu tia sáng lưu chuyển trong mắt hắn, đột nhiên nghĩ đến,

ta muốn cùng hắn ở bên nhau cả đời, nhưng hắn có nghĩ như vậy không?
Sau này hắn có tiếc nuối ngôi vị hoàng đế, có trách ta… Trong lòng ta thấy
không thoải mái, xoay người hỏi: “Mạch Khê, nếu ta có thể giúp chàng
đoạt được ngôi vị hoàng đế, nhưng từ nay về sau sẽ không có Tam Sinh.
Dùng Tam Sinh đổi lấy ngôi vị hoàng đế, chàng có đổi hay không?”

Hắn nhìn ta chằm chằm, sắc mặt càng trở nên khó hiểu.

Đúng vào lúc này, Bạch Tề lên tiếng: “Tam Sinh cô nương, cô nương

nuôi nấng dạy dỗ Mạch Khê lớn lên, như tỷ, như mẹ, nhưng hắn lại nảy
sinh tâm tư xấu xa với cô nương, hiện giờ cô nương vẫn còn muốn cứu hắn
sao?”

Bốn phía đều là những tiếng xì xào bàn tán, Mạch Khê xiết chặt tay ta,

không giận dữ, ngược lại còn tỉnh táo, nhìn Bạch Tề, trong mắt tràn đầy sát
khí khiến ta cũng không khỏi rùng mình.

Ta vỗ tay hắn như muốn trấn an, nở nụ cười, cũng biết vì sao Bạch Tề

phải cứu ta giúp Mạch Khê. Hắn muốn ta trở thành quân cờ áp chế Mạch
Khê. Muốn Mạch Khê thân bại danh liệt hoàn toàn.

“Bạch Cửu, gần đây ta thường suy nghĩ, nếu lúc trước không phải vì

tấm lòng lương thiện của Mạch Khê, ta sẽ không cứu ngươi, thì đến ngày
hôm nay, chúng ta có như thế này hay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.