TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 20

ta càng hi vọng ngươi trở thành người có trách nhiệm, để cả đời này có thể
nở mày nở mặt. Đọc sách là việc cần thiết. Vào trường nghe lời phu tử, dù
bọn họ không phải thánh nhân, nhưng trước mặt đệ tử, tốt xấu gì cũng sẽ
giả bộ kiêu ngạo chó đội lốt người. Hãy học cho tốt.”

Mạch Khê gật đầu.

Buổi tối, khi hắn trở về, trên mặt có vết thương, tím bầm một bên. Ta

hỏi hắn, “Bị bắt nạt?” Hắn gật đầu.

“Có đánh lại không?” Hắn lắc đầu.

Ta chăm sóc vết thương cho hắn xong, lại hỏi: “Kẻ bắt nạt ngươi ở

đâu?”

Tiểu Vương mập mạp là con một địa chủ trong trấn, nhà nó giàu có,

hậu viện cũng rất lớn. Ta vui vẻ sai ma trơi đốt phòng chứa củi nhà nó, sau
đó thổi một trận gió nam, càng làm lửa cháy to. Toàn bộ bầu trời quanh trấn
nhỏ đều đỏ rực.

Ta cảm thấy cảnh này rất hoành tráng, dẫn Mạch Khê đi ngắm cảnh

xung quanh, chỉ vào ngọn lửa đang đốt cháy nhà Tiểu Vương mập mạp nói:
“Cười thoải mái đi.”

Mạch Khê im lặng, hắn nhìn ta, “Tam Sinh, phu tử nói phải lấy ân báo

oán [11].”

“Mạch Khê, lúc học phải biết phân biệt rõ ràng. Phu tử dạy như vậy là

nói dối lừa ngươi mà thôi. Nghe qua là được rồi, không cần làm theo.”

Mạch Khê nghe lời ta nói xong, đột nhiên cười lớn.

Thời gian ở Nhân giới trôi qua cực nhanh, chớp mắt một cái, Mạch

Khê đã tới tuổi trưởng thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.