TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 39

Mạch Khê là người trầm tĩnh, mà hắn làm quan không lâu, dù được

hoàng đế tin dùng, nhưng ngay cả một nơi ở, hoàng đế cũng không ban cho
hắn, có thể thấy được địa vị hiện nay của hắn trong triều vẫn rất yếu kém.
Mà sáng nay ta ra tay với phủ Tướng quân, lại càng khiến

Mạch Khê phải đứng mũi chịu sào.

Đúng là ta không giống với người thường. Ngày mai Đại quốc sư tới,

nếu hắn nói mấy câu đại loại như “Âm khí quá nặng.”, “Không phải là con
người.”, thì Mạch Khê cũng sẽ không có tương lai trong chốn quan
trường… Dù thế nào đi nữa, cũng không thể làm liên lụy tới hắn.

Ta nhớ tới ánh mắt sáng như ngọc của Mạch Khê khi nhắc tới lý tưởng

sống của hắn. Niệm thuật ẩn thân, đi vào phòng Mạch Khê. Ta nhìn gương
mặt đang say ngủ của hắn, nói: “Nói cho cùng, ba kiếp này cũng là chàng
hứa cho ta. Dùng nửa đời còn lại thay chàng chắn kiếp cũng không sao.
Huống hồ kiếp này ta còn là nương tử của chàng, chuyện tướng công muốn
làm, ta sẽ dùng toàn lực giúp sức.”

Ta ngồi bên mép giường hắn, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn

một nụ hôn: “Mạch Khê, cả đời trường an.”

Sáng sớm ngày hôm sau, có thánh chỉ triệu Mạch Khê vào cung gấp,

trước khi rời đi, hắn dặn dò ta một hồi, nếu có Đại quốc sư tới đây, nhất
định phải kéo dài thời gian chờ hắn trở về. Ta thuận miệng hứa.

Hắn vừa đi không lâu, một đạo sĩ ăn mặc có chút tiên phong đạo cốt

[13] đến. Quốc sư này, nhìn bề ngoài rất trẻ.

“Ngươi thật to gan, giết Không Trần đại sư xong vẫn dám vào kinh.”

Đây là câu đầu tiên mà Đại quốc sư nói với ta, ta ngẩn ngơ một lúc lâu

mới nhớ ra, Không Trần đại sư mà hắn nhắc tới chính là lão hòa thượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.