TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 41

Ta tự dùng dây thừng trói mình qua loa, lao xuống vẫy vẫy Quốc sư:

“Nè, xong rồi, xong rồi.”

Đến lúc này Đại quốc sư vẫn chưa ra tay, hắn nhíu mày nhìn ta. Ta

cũng nhìn lại hắn.

Đột nhiên, từ bên cạnh có một người đàn bà lao ra, chính là người đi

cùng Thi Sảnh Sảnh tới cửa khiêu khích ta ngày đó.

Bà ta vừa nhìn thấy ta đã rống to: “Chính là ả! Ả là yêu quái! Ả mê

hoặc thần trí quan Thượng thư, hạ độc thủ tiểu thư nhà ta, khiến tiểu thư
nhà ta đến bây giờ vẫn bất tỉnh. Quốc sư, Đại quốc sư, ngài nhất định phải
trừ bỏ yêu nghiệt này giúp chúng ta, diệt trừ hậu hoạ!”

Bà ta giữ chặt tay áo Quốc sư khóc lớn, màn khóc lóc này khiến người

nghe rơi lệ, nghe thấy rất thương tâm. Nếu người bị chỉ thẳng vào mặt
mắng mỏ không phải là ta, e là ta cũng sẽ đứng về phía bà ấy.

Ánh mắt Quốc sư lạnh lẽo, khẽ phất tay áo đẩy nàng ra, lạnh lùng hỏi

ta: “Ngươi còn gì để nói nữa không?”

Ta thở dài: "Ta không phải yêu quái."

Một quả trứng gà ném vào quần ta, một đứa bé ăn mặc cao quý từ

trong đám người chui ra, giơ tay ném một quả nữa vào người ta: “Ngươi
bắt nạt tỷ tỷ! Ngươi là người xấu! Ngươi cướp người trong lòng của tỷ tỷ!
Rõ ràng Mạch Khê ca ca thích tỷ tỷ, đều là tại ngươi!”

Nhìn hai quả trứng dính trên quần áo, ta cau mày, mà điều khiến ta tức

giận hơn nữa, chính là hai câu cuối cùng của nó. Ta cười lạnh một tiếng, cử
động đầu ngón tay, thằng nhóc đó bị ta nâng lên giữa không trung: “Tiểu tử,
tỷ tỷ ngươi thích hắn, nhưng mà hắn lại thích ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.