TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 40

đuổi bắt ta suốt chín năm, “Không đúng, là hắn chết già, chẳng liên quan gì
tới ta. Ta không phải yêu quái, càng không giết người.”

Quốc sư cười lạnh, “Âm khí bức người, nếu không phải yêu, thì ngươi

có thể nói ngươi là vật gì?”

Nếu ta nói chân thân của ta là đá Tam Sinh bên bờ Vong Xuyên, sợ

rằng hắn càng nói ta là quỷ quái. Ta cân nhắc một lát, nói: “Ngươi định làm
thế nào để khẳng định ta là yêu quái.”

“Đúng hay sai, thử Tam muội chân hỏa của ta là biết.”

Ta nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: “Được, nhưng ngươi phải sắp xếp một

nơi có nhiều người, dựng một giàn hỏa thiêu để thiêu ta. Cho toàn thể dân
chúng chứng kiến, sau khi đốt xong, chứng minh được ta không phải yêu
quái, ngươi phải dùng thân phận Đại quốc sư của ngươi tuyên cáo với thiên
hạ, là ngươi giết nhầm người.”

Hắn ngây người chấn động, sửng sốt một lúc lâu sau mới nói: “Đừng

hòng giở quỷ kế!”

“Ngươi là một người tu đạo, sao tâm tư lại không thuần khiết vậy.

Thôi, ta cũng đang vội, bây giờ, ngươi nhanh chóng thiêu ta đi.”

Ta bước nhanh ra ngoài cửa, còn hắn lại giật mình đứng trong phòng,

ta khó hiểu nhíu mày, quay lại kéo cánh tay hắn, “Sao lại giống đàn bà như
vậy, lần trước lúc ngươi và lão hòa thượng kia đuổi giết ta, cũng đâu có do
dự như vậy.”

Đi tới chợ bán thức ăn, đã có quân lính dựng sẵn một giàn hỏa thiêu,

ta nhìn thấy mấy tên lính này rất quen mặt, nhớ ra chính là đám lính trong
phủ Tướng quân. Bọn chúng thấy ta bình an kéo Quốc sư tới đây, đều
choáng váng. Ta xoay người nhảy lên giàn hỏa thiêu, thân hình phóng
khoáng thoải mái nhìn dân chúng vây quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.