TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 59

Mạch Khê lạnh lùng nói: “Vật gì có âm khí nặng như vậy?”

Ta choáng váng nhìn hắn, ánh mắt hắn… Ánh mắt như vậy… Ở kiếp

trước, ánh mắt hắn nhìn Thi Sảnh Sảnh chính là ánh mắt như vậy.

Không hiểu vì sao, trong lòng ta có chút sợ hãi.

Từ trước tới nay ta không thích giải thích, nhưng giờ phút này không

tự chủ được buột miệng nói: “Dù âm khí trên người ta hơi nặng, nhưng ta
không phải là yêu quái. Ta là tinh linh do tảng đá hóa thành, ta tên là Tam
Sinh.”

Ba vị đạo sĩ râu bạc kia nhìn nhau, hiển nhiên là không hiểu được lời

ta nói, cùng nhìn về phía Mạch Khê. Hắn lạnh lùng nói: “Không phải con
người, tâm tư quái dị. Giết!”

Hắn nói tuyệt tình như vậy, ta vừa đau đớn, vừa giận dữ, không hiểu

sao đời này Mạch Khê lại trở thành một gã đầu gỗ như thế. Ta chưa kịp nói
gì, kiếm quang bay vọt về phía ta, dải lụa trói ta cũng nhanh chóng thắt chặt
lại, khiến ta đau đớn.

Lửa giận trong lòng ta càng lớn, ta sống hơn ngàn năm, ngoại trừ có

lúc chính mình bị động kinh tự hành xác, thì chưa có ai dám đối xử với ta
như vậy. Liền vận linh lực bản thân đấu với hắn.

Nếu hắn là Chiến thần Mạch Khê, giờ phút này ta chỉ có thể ngoan

ngoãn chờ chết, nhưng hiện giờ hắn chỉ là một Mạch Khê tu tiên, trong thân
thể giỏi lắm cũng chỉ có bốn mươi năm pháp lực, dù đạo thuật của hắn có
cao thâm tới đâu, tài năng trời sinh thế nào, kiên quyết đọ sức với ta cũng
không chiếm được phần thắng.

Chúng ta giằng co khoảng nửa khắc, sắc mặt Mạch Khê hơi tái đi. Ta

suy nghĩ có phải không nên cậy thế sống hơn ngàn năm bắt nạt một thượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.