TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 76

Có thoại bản làm bạn, mỗi ngày của ta thoải mái hơn nhiều, mỗi ngày

ở phủ đều suy sụp tinh thần. Không bằng ở trong này vừa gần Mạch Khê,
vừa làm bạn với vườn mai trong tuyết, sảng khoái tiêu dao tự tại.

Ngày ấy, trời trong xanh, đột nhiên ta hứng trí, cầm thoại bản, ngửi

hương mai, bước chậm trong vườn hoa.

Giật mình nhớ lại kiếp trước. Cả ngày ta nằm lười trong phòng, sau

khi Mạch Khê đi học về, dưới ánh nắng chan hòa, đẩy cửa bước vào, nhẹ
nhàng gọi ta: “Tam Sinh.”

Ta hưởng thụ dư âm hiếm có trong ký ức. Từ từ nhắm mắt lại, nhớ lại

kiếp trước Mạch Khê làm bạn bên cạnh ta, ta bước về phía trước một bước,
hắn cũng bước về phía trước một bước, không nhiều không ít, vừa vặn
đứng ở phía sau ta, để bất kỳ lúc nào ta cũng có chỗ để dựa vào.

Ta đi từng bước, dường như mỗi bước đi đều có Mạch Khê đi theo.

Mở mắt ra, trước mắt vẫn là hoa mai đỏ ngạo nghễ trong tuyết như trước.

Ta nhìn lại, hoảng hốt. Hóa ra Mạch Khê lại thật sự đứng khoanh tay

bên kết giới, trầm tĩnh nhìn ta, không biết nhìn bao lâu.

Ta vui sướng nhoẻn miệng cười, hai chữ “Mạch Khê” đến bên miệng,

lại nuốt xuống, đổi thành “Trọng Hoa” gọi ra.

Hắn khẽ cau mày, đến mức khó lòng nhận ra.

Ta bước nhanh, vui vẻ chạy tới bên hắn. Mở rộng hai tay, muốn ôm

hắn.

Hắn né mình sang một bên, ta cứ tưởng có thể ôm hắn, lại không ngờ

ôm phải một thân người nhỏ nhỏ đang run rẩy kịch liệt. Ta kéo vật nhỏ
trong lòng ra xem, ngạc nhiên: “Trường An! Ngươi tới đây làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.