TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 86

“Không trốn.” Hắn nói, “Ngươi vốn là phạm nhân của Lưu Ba…”

“Đúng vậy, ta là phạm nhân, muốn trốn cũng phải là ta trốn ngươi, ý

ngươi là gì? Ta là trái cây bị dập nát hay là có mái tóc đen quá dài dọa
người? Ngươi liếc mắt nhìn ta một cái thì mắt ngươi nổi giòi thối rữa hay
sao? Sẽ thượng tổ hạ tả [22], thất khiếu [23] chảy máu hay sao? Sẽ…”

Ta còn chưa nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn ta. Ánh

mắt miễn cưỡng muốn chứng minh chính mình vô cùng ngay thẳng và đơn
thuần, nhưng ta thì không đơn thuần như hắn.

Ta nhìn hắn, trong đôi mắt trong suốt của hắn có cả bầu trời đầy ánh

sao, có cả mai đỏ trên nền tuyết trắng, còn có cả bóng dáng ta trong đó.

Khắc thật sâu trong mắt hắn. Đã lâu rồi ta không thấy hắn tập trung

nhìn ta, ta không kiềm được, bước lại từng bước, gần sát bên người hắn,
túm tay áo hắn, thuận tiện cầm tay hắn.

Trong mắt ta, khóe môi hắn cong lên thành nụ cười yếu ớt. Ánh mắt

hắn nhu hòa, cũng không tránh ta. Nụ cười trên môi ta càng nở rộng. “Hoa
mai tuyết trắng, còn có chàng, Tam Sinh không có gì tiếc nuối.”

Hoa mai tuyết trắng, còn có Tam Sinh, Mạch Khê không có gì tiếc

nuối. Lời này vốn là của Mạch Khê kiếp trước nói với ta.

Hắn nghe ta nói, hơi run rẩy chớp mắt một cái, nhíu mày như đột

nhiên tỉnh táo trở lại, đẩy ta ra, chính mình đứng không vững, ngã ở trên
tuyết. Vẻ mặt hắn có chút hoảng sợ luống cuống.

Ta tiến lại muốn đỡ hắn, hắn giơ tay cản bước ta. Một mình ôm đầu,

ngồi trong tuyết, không nói một lời.

"Mạch... Trọng Hoa, chàng..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.