TAM SINH, VONG XUYÊN BẤT TỬ - Trang 97

Thiên Tỏa tháp, Vạn Cách lâu, là muốn bọn họ trọn đời không thể gặp

lại nhau sao… ta nghĩ, chuyện này quá tàn nhẫn rồi.

Ta vỗ vai hắn, ý bảo hắn hãy yên tâm, liếc mắt nhìn Trọng Hoa tràn

ngập sát khí: “Giữ chân hắn.” Nói xong, nâng người nhảy vào không trung,
bay về phía Vạn Cách lâu. Phía sau truyền tới thanh âm giao chiến của hai
người, ta cũng không quan tâm, chỉ hy vọng Hô Di có thể chống đỡ lâu một
chút.

Ta sống ở Minh giới, dù không giữ chức quỷ sai, nhưng chuyện câu

hồn dẫn đường vẫn có thể làm được. Tuy không được chuyên nghiệp lắm…

Ta đi lên đỉnh Vạn Cách lâu, trong tầm mắt ta là một khoảng không

trống trải, ở chính giữa có đặt một hương án, bên trên có một bài vị, nhưng
lại không thấy ghi gì. Nhưng cũng rất sạch sẽ, rõ ràng là có người thường
xuyên tới quét dọn.

Ta nhìn trái phải, thật sự không phát hiện ra hồn phách sư phụ Trọng

Hoa bị nhốt ở đâu, đang lúc vò đầu, chợt thấy một chút ánh sáng chiếu từ
trên đỉnh đầu xuống. Ta nhìn theo ánh sáng, thấy có một ngọn nến được đặt
trên xà nhà, phía trên ngọn nến có một bức tranh, giống như vẽ người nào
đó.

Ta nhảy lên xà nhà, cẩn thận nhìn bức tranh tao nhã kia.

Tranh vẽ một nữ tử mặc y phục trắng muốt, vẻ ngoài của nàng không

khác gì nhóm người tu tiên Trọng Hoa. Nhưng trong tay nàng lại cầm một
đóa mai đỏ, thân mình hơi nghiêng về phía trước, dường như đang ngửi
hương mai.

Đầu ta khẽ run. Nếu không phải nhìn thấy lạc khoản phía dưới: Năm

Chính Võ thứ mười, Lưu Ba đình Thập Lý. Ta còn thật sự nghĩ rằng bức
tranh kiếp trước Mạch Khê vẽ ta còn lưu truyền tới tận bây giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.