TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 117

“Không, đối tượng yêu của hầu hết mọi người cũng chỉ tồn tại trong

tưởng tượng của chính họ thôi. Người mà họ yêu không phải là anh ấy (cô
ấy) trong hiện thực, mà chỉ là một anh ấy (cô ấy) nào đó trong tâm tưởng,
anh ấy (cô ấy) trong hiện thực chỉ là một phiên bản mô phỏng của người
tình trong mộng, sớm muộn họ cũng sẽ phát hiện ra người tình trong mộng
ấy và phiên bản mô phỏng kia có sự khác biệt, nếu thích ứng được với sự
khác biệt này, họ sẽ đến được với nhau, trường hợp không thể thích ứng thì
sẽ chia tay, đơn giản vậy đó. Anh khác với hầu hết những người còn lại ở
chỗ: anh không cần phiên bản mô phỏng.”

“Lẽ nào đây không phải là một loại bệnh?”

“Chỉ giống như bạn gái anh đã chỉ ra đó thôi, anh có năng khiếu văn

chương rất cao, nếu anh coi năng khiếu này như là một dạng bệnh thì cũng
được.”

“Nhưng sức tưởng tượng đạt đến mức độ này cũng hơi quá rồi nhỉ?”

“Sức tưởng tượng thì chẳng bao giờ gọi là quá cả, đặc biệt là tưởng

tượng về tình yêu.”

“Vậy sau này tôi phải làm thế nào? Phải làm sao mới quên được cô ấy?”

“Không thể nào, anh không thể nào quên được cô ấy, đừng cố làm gì, sẽ

gây ra rất nhiều tác dụng phụ, thậm chí dẫn đến rối loạn tâm thần, cứ thuận
theo tự nhiên là được. Tôi nhấn mạnh thêm một lần nữa: đừng cố quên cô
ấy đi, không có tác dụng gì đâu, nhưng cùng với thời gian, ảnh hưởng của
cô ấy lên cuộc sống của anh sẽ càng lúc càng nhỏ. Thực ra, anh rất may
mắn đấy, dù cô ấy có tồn tại trong hiện thực hay không, có thể yêu đã là rất
may mắn rồi.”

Đây là trải nghiệm tình yêu sâu đậm nhất của La Tập, mà tình yêu này,

mỗi người đàn ông chỉ có được một lần trong đời. Sau này, La Tập lại bắt
đầu cuộc sống hững hờ chẳng để tâm vào chuyện gì như trước, giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.