TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 421

Rey Díaz đứng lại, đợi Garanin lúc này đã không còn được nhanh nhẹn

như trước đi tới bên cạnh, “Cảm ơn, ngài chủ tịch, tôi nhớ ra là ngài cũng
cần phải rời khỏi nơi này rồi.”

Hai người đi ra cửa, Rey Díaz kéo Garanin, cả hai cùng quay người lại

đối mặt với hội trường, ông ta nói: “Các vị, tôi sẽ không nhớ nhung gì nơi
này đâu, tôi đã lãng phí hơn hai mươi năm trời, nơi này không ai hiểu được
tôi cả. Tôi phải quay về tổ quốc của tôi, trở về với nhân dân của tôi. Đúng
thế đấy, tổ quốc của tôi, nhân dân của tôi, tôi nhớ họ.”

Mọi người kinh ngạc nhận ra, trong mắt người đàn ông cao lớn này

không ngờ lại lấp loáng nước mắt. Cuối cùng, ông ta nói: “Tôi phải trở về
tổ quốc, đây không phải là một phần trong kế hoạch.”

Lúc đi cùng Garanin ra khỏi cửa chính của hội trường lớn Liên Hiệp

Quốc, Rey Díaz hướng về phía Mặt trời giữa trưa dang rộng hai cánh tay,
đắm đuối gọi: “Ôi, Mặt trời của ta!” Chứng bệnh sợ Mặt trời kéo dài hơn
hai mươi năm của ông ta đã biến mất.

Chuyên cơ của Rey Díaz cất cánh, mau chóng vượt qua đường bờ biển,

bay trên Đại Tây Dương mênh mông.

Trong khoang máy bay, Garanin nói với Rey Díaz: “Có tôi ở đây, chiếc

máy bay này sẽ an toàn, ông hãy cho tôi biết vị trí thiết bị nhận tín hiệu kia
đi.”

“Không có thiết bị nào cả, chẳng có gì hết, chỉ là trò vặt để bỏ trốn của

tôi thôi.” Rey Díaz gỡ đồng hồ ra, quăng cho Garanin, “Đây chẳng qua chỉ
là một thiết bị phát tín hiệu đơn giản, cải tạo từ điện thoại Motorola, chẳng
liên quan gì đến nhịp tim của tôi cả. Tắt máy rồi đấy, ông giữ lại mà làm kỷ
niệm.”

Sau một khoảng dài chỉ nhìn nhau không nói gì, Garanin thở dài: “Sao

lại thành ra nông nỗi này? Đặc quyền giữ kín tư duy chiến lược của Người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.