TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 475

“Chẳng phải vẫn ‘có lẽ’ đấy à? Cẩn thận một chút cũng đâu có gì xấu…

thấy cái đống tượng ở chính giữa quảng trường kia không? Có chuyện gì
thì có thể nấp vào trong đấy.”

La Tập thấy ở trung tâm quảng trường có một ô cát hình vuông, có vẻ

như là cảnh quan sa mạc thu nhỏ, nhóm tượng mà Sử Cường nói nằm ở
giữa bãi cát ấy. Đó là một nhóm vật thể hình trụ đen sì, mỗi cây cao khoảng
hai, ba mét, nhìn từ đằng xa trông như một rừng cây khô màu đen.

La Tập chạy theo Sử Cường băng qua quảng trường, lúc đến gần ô cát,

anh nghe thấy tiếng Sử Cường hét lên: “Mau chui vào trong!” Anh bị gã
kéo tay trượt qua bãi cát, chui tọt vào giữa nhóm tượng trông như rừng cây
khô đó. Hai người nằm trên nền cát ấm áp, ngước nhìn những cây cột đen
xung quanh vươn lên bầu không. Lúc này, La Tập trông thấy một chiếc xe
bay bổ nhào xuống lướt sát sạt qua “rừng cây khô” rồi cấp tốc bay lên cao,
phóng vọt đi mất. Chiếc xe cuốn lên một trận gió, thổi thốc cát lên, bắn vào
thân cột kêu lạo xạo.

“Có lẽ không phải nhắm vào chúng ta.”

“Hừ, có lẽ.” Sử Cường ngồi bệt xuống đổ cát trong giày ra.

“Làm thế này liệu người ta có cười cho không?”

“Sợ cái quái gì, có ai nhận ra cậu đâu chứ? Với lại, chúng ta là người đến

từ hai trăm năm trước, kể cả có tỏ ra hoàn toàn bình thường thì người ta
nhìn cũng vẫn cứ thấy tức cười thôi. Chú em, cẩn tắc vô ưu, nhỡ cái thứ kia
thực sự nhằm vào cậu thì sao?”

Lúc này, La Tập mới thực sự chú ý đến quần thể điêu khắc mà họ đang ở

bên trong, anh nhận ra những vật thể hình trụ đó không phải cây khô gì, mà
là những cánh tay vươn lên từ trong sa mạc. Những cánh tay đều gầy guộc
chỉ còn da bọc xương, vì thế thoạt nhìn trông như thân cây khô, bàn tay trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.