TAM THỂ: KHU RỪNG ĐEN TỐI - TẬP 2 - Trang 71

Trương Viện Triều chỉ ngồi thừ ra đó lắc đầu thở dài: “Người thì tìm

được, nhưng tiền chưa chắc đã lấy về nổi, tôi biết ăn nói với cả nhà thế nào
đây!”

Một tiếng khóc vẳng tới, y tá kêu to: “Số 19, con trai!” Trương Viện

Triều nhảy bật dậy, chạy về phía phòng chờ sinh, khoảnh khắc này, tất cả
mọi thứ khác đều trở nên nhỏ nhặt, không đáng nhắc đến.

Cũng trong ba mươi phút lão Trương chờ đợi, trên Trái đất còn khoảng

mười nghìn đứa trẻ khác ra đời, nếu tiếng khóc của chúng tập trung lại một
chỗ, chắc hẳn sẽ là một khúc hợp xướng vô cùng hoành tráng. Phía sau
lưng chúng, Thời Đại vàng vừa mới kết thúc; trước mặt chúng, những năm
tháng gian nan của loài người đang từ từ trải ra.

La Tập chỉ biết căn phòng nhỏ mà mình đang bị nhốt nằm ở dưới lòng đất,
rất sâu dưới lòng đất. Trong thang máy dẫn tới nơi này (một chiếc thang
máy kiểu cũ giờ đã cực kỳ hiếm thấy, có người gạt qua gạt lại cái cần điều
khiển), anh cảm thấy mình cứ đi xuống thun thút, mà con số tầng hiển thị
trên cỗ máy lỗi thời ấy cũng chứng thực phán đoán của anh, thang máy
dừng lại ở tầng -10, tầng hầm thứ 10?! Anh quan sát lại căn phòng này lần
nữa, có một chiếc giường đơn và vài món đồ dùng hằng ngày đơn giản, còn
có một bàn làm việc nhỏ bằng gỗ đã rất cũ kỹ, trông như thể nơi trực ban
chứ không giống như chỗ giam phạm nhân. Nơi này hiển nhiên đã rất lâu
không có người đến, tuy rằng chăn nệm trên giường là đồ mới, nhưng
những thứ khác đều phủ một lớp bụi, tỏa ra thứ mùi mốc meo ẩm thấp.

Cửa căn phòng nhỏ mở ra, một người trung niên cao to đi vào, gật đầu

với La Tập, gương mặt toát ra vẻ mệt mỏi không che giấu. “Thầy giáo La,
tôi đến tiếp anh đây, nhưng anh cũng vừa mới vào đây, hẳn không đến nỗi
bức bối khó chịu nhỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.