TAM THỂ: TẬP 1 - Trang 209

khối lập thể, tất nhiên tôi không thể nói rõ số nào có hình dạng thế nào,
nhưng đúng thực là nó thể hiện ra dưới dạng một hình khối. Thế còn khi
nhìn thấy các hình thì sao? Thầy giáo hỏi tiếp. Tôi trả lời là ngược lại với
trường hợp trên, trong đầu tôi không hiện ra các hình hình học, mà tất cả
đều hóa thành con số, giống như khi gí sát mắt vào nhìn tấm ảnh trên báo,
toàn là những chấm nhỏ (tất nhiên ảnh trên báo ngày nay thì không còn
như thế nữa rồi).

Thầy giáo bảo, em đúng là có thiên phú về toán học, nhưng mà, nhưng

mà... thầy ấy cứ đi đi lại lại không ngừng nói “nhưng mà”, như thể tôi là
một bài toán rất hóc búa, không biết nên xử lý thế nào cho phải vậy. Nhưng
mà kiểu người như em lại không biết quý trọng khả năng thiên phú của
mình, thầy ấy nói. Nghĩ ngợi hồi lâu, hình như thầy ấy đã bỏ cuộc, bảo
rằng: thế em tham gia cuộc thi toán của quận vào tháng sau nhé, tôi cũng
không phụ đạo cho em đâu, với loại người như em thì chỉ phí công thôi, có
điều, lúc làm bài, em nhất định phải viết cả quá trình suy luận vào. Vậy là
tôi đi thi, thi từ khu vực cho đến Olympic toán học của Budapest, toàn bộ
đều giành giải quán quân. Sau khi trở về, tôi được một trường đại học hàng
đầu tuyển thẳng vào khoa toán...

Tôi nói những chuyện ấy các người không thấy phiền phức chứ? À, được

rồi, thực ra, muốn nói cho rõ ràng những chuyện về sau, thì vẫn cần phải
nói ra những chuyện ấy đấy. Ông thầy giáo trung học đó nói rất đúng, tôi
không biết quý trọng bản thân, đại học, thạc sĩ, tiến sĩ đều lất pha lất phất,
nhưng không ngờ đều qua được hết. Đến khi ra ngoài xã hội, tôi mới phát
hiện mình là một thằng vứt đi chính hiệu, ngoài môn toán ra thì chẳng biết
cái quái gì, lúc nào cũng ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê giữa những
mối quan hệ xã hội phức tạp, càng lăn lộn lại càng trượt dốc. Về sau, tôi về
trường đại học làm nghề giáo, nhưng cũng không làm nổi, chẳng thể
nghiêm túc dạy dỗ gì được. Tôi viết lên bảng một câu “dễ chứng minh”,
đám sinh viên ở dưới liền kêu gào la ó, sau này cắt giảm biên chế, cũng
chẳng được dạy học nữa luôn. Đến lúc đó, tôi đã chán ghét hết thảy rồi,
bèn mang theo một túi hành lý đơn giản tìm đến một ngôi chùa trong núi
sâu ở miền Nam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.