TAM THỂ: TẬP 1 - Trang 210

À, không phải tôi đi tu đâu, tôi lười chẳng buồn tu ấy chứ, chỉ là muốn

kiếm nơi nào thanh tịnh thật sự để ở một thời gian thôi. Trưởng lão ở đấy là
một người bạn cũ của bố tôi, học vấn rất uyên thâm nhưng về già lại bước
vào cửa Không, theo lời bố tôi nói, đến cấp độ như ông ấy rồi thì cũng chỉ
còn mỗi con đường đó mà thôi. Vị trưởng lão ấy cho tôi ở lại, tôi nói với
ông ấy, muốn tìm ra một lối sống nào thanh tịnh nhẹ nhàng để sống cho hết
đời này là được. Trưởng lão bảo, đây không phải nơi thanh tịnh, mà là khu
du lịch, khách dâng hương cũng rất đông; kẻ đại ẩn ở ẩn nơi chợ búa,
muốn thanh tịnh an bình, thì lòng phải không đã. Tôi nói, cháu “không” đủ
rồi, danh lợi đối với cháu thậm chí còn không bằng phù vân, mấy ông sư
trong chùa của bác còn nhiều phàm tâm hơn cả cháu ấy chứ. Trưởng lão
lắc đầu: “không” không phải là trống rỗng, “không” là một dạng tồn tại,
cháu phải đong đầy bản thân bằng dạng tồn tại này mới được. Câu nói của
ông ấy rất có giá trị dẫn dắt đối với tôi, sau này nghĩ lại, đây hoàn toàn
không phải giáo lý nhà Phật, ngược lại giống với lý thuyết vật lý hiện đại
nào đó hơn. Trưởng lão cũng đã nói, ông ấy không nói chuyện Phật với tôi,
lý do cũng giống hệt như ông thầy giáo hồi trung học: loại người như tôi có
nói cũng vô dụng.

Tối hôm đầu tiên, ở trong căn phòng nhỏ của nhà chùa, tôi bị mất ngủ,

không ngờ rằng nơi thế ngoại đào nguyên này lại chẳng dễ chịu chút nào,
chăn nệm đều bị sương mù trong núi làm cho ẩm hết, giường thì cứng đơ
đơ. Vậy là, để cho mình ngủ được, tôi bèn thử làm theo lời trưởng lão, dùng
“không” để lấp đầy bản thân mình: cái “không” đầu tiên mà tôi sáng tạo
ra trong ý thức là một vũ trụ không có biên giới, bên trong đó không có gì
cả, không có cả ánh sáng, trống rỗng. Tôi nhanh chóng cảm thấy vũ trụ
trống rỗng này hoàn toàn không thể khiến mình có cảm giác bình yên, đặt
mình trong đó ngược lại còn cảm thấy nôn nao bất an khó tả, trong lòng
trỗi lên thứ ham muốn tóm bắt lấy bất cứ thứ gì, kiểu như một người bị đuối
nước vậy.

Thế là tôi tạo ra cho mình một vật thể hình cầu trong cái không gian vô

tận ấy, không lớn, có chất và có lượng. Nhưng cảm giác vẫn không tốt lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.