TAM THỂ: TỬ THẦN SỐNG MÃI​ - TẬP 3 - Trang 218

“Tôi không phải quân nhân, chỉ cần không đe dọa đến an toàn của con

tàu và những người khác, ông không quản được tôi.

“Đúng thế, theo quy định tôi có thể không quản, nhưng tôi đến là vì

muốn tốt cho anh.” Bác sĩ West quay người rời đi, “Tôi không tin một

người mắc bệnh sợ không gian hẹp lại có thể làm việc bình thường ở nơi
như thế này.”

Bác sĩ West nghe thấy Quan Nhất Phàm bảo mình đợi chút, ông ta mặc

kệ gã, tiếp tục bỏ đi, đúng như dự đoán, Quan Nhất Phàm từ phía sau đuổi
tới, kéo ông ta lại: “Sao ông biết? Quả là tôi có... bệnh sợ không gian hẹp,
tôi cảm thấy rất bí bách, kiểu như bị nhét vào một cái ống nhỏ vậy, có lúc
lại cảm thấy bị hai tấm thép to vô hạn ép ở giữa, ép cho bẹp gí...”

“Không có gì lạ, nhìn lại nơi anh đang ở đi.” Bác sĩ West chỉ vào trạm

quan trắc, trông nó như một quả trứng gà nhỏ lọt giữa vô số đường ống và
dây cáp điện chằng chịt, “Đối tượng nghiên cứu của anh là lớn nhất, nơi ở

lại nhỏ nhất, nghĩ lại xem anh đã ở đây được bao lâu rồi? Sau khi tỉnh lại
lần trước, anh đã bốn năm không ngủ đông rồi đúng không?”

“Tôi không phàn nàn gì cả, sứ mệnh của tàu Vạn Vật Hấp Dẫn là bắt

phạm chứ không phải thăm dò, lúc khởi hành cũng vội vội vàng vàng, có
thể lập được một trạm quan sát thế này là tốt lắm rồi... Mấu chốt là, chứng
sợ không gian hẹp của tôi không liên quan đến chuyện này.”

“Chúng ta ra quảng trường số 1 tản bộ đi, chắc chắn sẽ có ích với anh.”

Bác sĩ West không nói thêm gì nữa, kéo Quan Nhất Phàm lướt về phía

mũi tàu. Nếu như đang gia tốc, từ đuôi tàu đi tới mũi tàu cũng chằng khác

nào bò lên từ đáy giếng sâu hơn một nghìn mét, nhưng hiện nay tàu đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.