TAM THỂ: TỬ THẦN SỐNG MÃI​ - TẬP 3 - Trang 461

“Ghi nhớ toàn bộ rồi chứ?”

“Thưa bệ hạ, thần đã ghi nhớ toàn bộ rồi, cho dù vẽ đặc tả từng cọng tóc

hay từng sợi lông tơ của từng người bọn họ, thần cũng có thể vẽ chính xác
không sai một ly.”

Yến tiệc kéo dài đến quá nửa đêm mới kết thúc, ánh đèn trong hoàng

cung dần dần tắt hết. Đây chính là thời điểm tối tăm nhất trước lúc binh
minh, Mặt trăng đã lặn ở trời Tây, mây đen bay từ Tây sang Đông, tựa như

một tấm màn che phủ bầu trời đêm, mặt đất như thể ngâm trong mực đen
vậy. Một cơn gió lạnh âm u thổi tới, lũ chim trong tổ run rẩy, hoa cũng kinh

hãi khép hết cánh lại.

Hai con ngựa phóng ra khỏi hoàng cung như hai bóng ma, lao vút về

phía Tây, trên lưng ngựa là hoàng tử Cát Băng và họa sĩ Lỗ Kim. Bọn họ

đến một căn hầm tĩnh mịch dưới lòng đất cách hoàng cung chừng hơn
mười dặm. Nơi này dường như nằm ở chốn sâu nhất của biển đêm thăm

thẳm, ẩm thấp, âm u như khoang bụng một con quái thú khổng lồ máu lạnh

đang say ngủ. Bóng hai người đang đưa trong ánh đuốc, thân hình bọn họ
chỉ là hai chấm đen nằm ở chân cái bóng dài thượt ấy. Lỗ Kim mở một
cuộn tranh ra, bức tranh nọ cao bằng người, sau khi gỡ lớp túi vải bọc bên

ngoài, cậu ta giơ lên cho hoàng tử Cát Băng xem. Đây là tranh vẽ một ông
già, mái tóc và bộ râu bạc tựa như ngọn lửa màu bạc bao quanh gương
mặt ông ta. Ánh mắt ông già rất giống với ánh mắt Lỗ Kim, nhưng trong vẻ
sắc bén lại thêm một chút thâm trầm, bức tranh này thể hiện tài nghệ cao

siêu của họa sĩ, rõ đến từng chân tơ kẽ tóc, sống động như thật.

“Thưa bệ hạ, đây là sư phụ của thần, đại họa sĩ Hồn Không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.