TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 113

ngất đi.

“A! Ô! Ối ——! Ha! Ư! Chi…” Nàng kêu loạn một hồi, kêu tới khản

cả giọng.

Phó Cửu Vân nở một nụ cười khích lệ, bàn tay dính đầy thuốc mỡ sờ

sờ trán nàng: “Cứ kêu đi, kêu vậy êm tai lắm.”

Xế chiều hôm đó, không người nào dám tới gần sân viện của Phó Cửu

Vân, còn có một quãng thời gian, tin vịt bay đầy trời, lời đồn Phó Cửu Vân
hành hạ nữ tạp dịch của mình chết đi sống lại đã có mấy trăm phiên bản,
làm cho vùng núi tiên tĩnh lặng bị bao phủ trong một bầu không khí khủng
bố đẫm máu.

Đến khi uống thuốc, Đàm Xuyên vốn hấp hối chỉ còn sót lại chút

mạng nhỏ rốt cuộc không chịu được lại tiếp tục hôn mê, Thúy Nha lưu
luyến không muốn rời đi, Phó Cửu Vân dựa ở đầu giường đọc sách, thi
thoảng lại thấm chút nước trà xoa lên đôi môi khô nứt nẻ của Đàm Xuyên.

Trăng lên đỉnh đầu, trong phòng đã không cần ánh nến, Phó Cửu Vân

thổi tắt ngọn đèn, dựa vào ánh trăng sáng mà tiếp tục đọc sách. Hắn dùng
tiên dược trân quý chữa trị ngón tay đứt đoạn của Đàm Xuyên, còn sắc bí
dược làm thuốc uống cho nàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ trong
vòng hai ngày xương ngón tay vỡ nát của nàng sẽ khôi phục lại như lúc ban
đầu, có điều… khôi phục thần tốc như vậy tác dụng phụ chính là mỗi tối
nàng phải chịu đựng đau đớn kịch liệt còn hơn cả khi xương cốt bị chặt
gãy.

Ánh trăng chầm chậm trượt dài trên song cửa, dần dần chiếu lên

khuôn mặt tái nhợt của Đàm Xuyên. Dáng ngủ của nàng rất nhu thuận, hai
tay đã được băng bó cẩn thận khoanh tròn trước ngực, giống như sợ bị
người ta ức hiếp, cả người chỉ chiếm một góc nho nhỏ trên chiếc giường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.