Huyền Châu cười lạnh một tiếng: “Ta từ nhỏ đã mong ngươi chết, tới
giờ cũng chưa hề thay đổi. Sao ngươi còn chưa chết?”
Đàm Xuyên nhìn nhìn nàng ta, nói thờ ơ: “Trước đây ta không hiểu vì
sao, sau này ta nghĩ rất lâu, rốt cuộc hiểu rõ. Lúc trước dì vẫn luôn mong
ước được gả cho phụ hoàng ta, ai dè cuối cùng tâm nguyện chưa thành, đã
phải gả sang một nước chư hầu. Trong lòng bà nhất định thập phần không
cam lòng đi?”
“Câm miệng!” Huyền Châu lớn tiếng ngắt lời nàng, “Ngươi cút! Cút
mau! Ta không muốn thấy mặt ngươi!”
“Dì muốn làm hoàng hậu, lại không làm được; mong ngóng sinh được
một hài tử mang huyết thống hoàng tộc, cũng không sinh được. Nhất định
là bà đối xử với ngươi không được tốt cho lắm? Trong lòng ngươi hận ta,
luôn muốn chèn ép ta, ta đều hiểu cả, ta không trách ngươi.”
Huyền Châu đột ngột ngẩng đầu, giống như không nhận ra nàng, mỉa
mai nhìn nàng: “Ngươi tới tán gẫu những chuyện xưa này, có ý nghĩa gì
chứ? Ngươi dựa vào đâu mà nói ngươi không trách ta? Ngươi nghĩ mình là
ai? Ta chán ghét ai, không bao giờ phải để ý xem trong bụng kẻ đó nghĩ
gì.”
Khuôn mặt Đàm Xuyên không lộ chút cảm xúc: “Ta không trách
ngươi, nhưng ta rất căm ghét ngươi, ngươi nợ ta quá nhiều, ngươi phải đền
bù cho ta.”
“Ta nợ ngươi?!” Huyền Châu tức giận bật cười, “Ta nợ ngươi cái gì?!”
“Tả Tử Thần.” Đàm Xuyên lạnh lùng nhìn nàng ta, “Hắn là do ta
nhường lại, bằng không ngươi cho là ngươi có thể cướp được sao?”
Sắc mặt Huyền Châu lập tức trở nên trắng bệch, trong sắc trắng bệch
lại lộ ra một chút tái nhợt, cuối cùng lại đỏ bừng như máu, điềm nhiên nói: