TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 146

mắt nhìn về đây. Đàm Xuyên vốn da mặt còn dày hơn tường thành, lúc này
cũng cuống tới mức muốn chui đầu xuống đất, hung tợn lườm hắn một cái,
vung tay bỏ đi.

Mọi người trong núi Hương Thủ đều tập trung tại điện Thông Minh,

bên ngoài vô cùng vắng lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ vù vù lướt qua cỏ xanh.
Đàm Xuyên đi mấy bước, quay đầu thấy không có người đuổi theo, lúc này
mới xé một mảnh giấy trắng, nhỏ lên hai giọt máu, giấy trắng nháy mắt hóa
thành hai con chuột trắng như tuyết, lăn lộn trên mặt đất, luôn mồm kêu
chít chít.

“Đi tìm Thúy Nha.” Nàng thấp giọng phân phó một câu, xoay người

tìm một nơi tĩnh lặng ngồi xuống chờ đợi.

Chỉ trong khoảnh khắc, hai con chuột đã tha một đoạn tóc đen trở về,

kêu lít cha lít chít, lăn một vòng trên đất, lại biến thành hai mảnh giấy
trắng, bị gió cuốn đi.

Đàm Xuyên nắm mấy lọn tóc dài kia, để trước mũi khẽ ngửi, trên đó

ngoài mùi dầu hoa quế, còn tràn ngập một cỗ mị hương như có như không,
lông mày không khỏi nhíu chặt, đứng dậy phủi phủi bụi, đi về hướng nam.

Đứa nhỏ Thúy Nha này đang ngủ trên một tảng đá lớn, phơi nắng ấm

áp dạt dào, không biết cô nàng đang mơ mộng gì, tươi cười mặt mày đỏ
ửng.

Đàm Xuyên ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ cô nhóc, cô nhóc nửa ngày

sau mới tỉnh lại, dụi dụi mắt mờ mịt chung quanh, lẩm bẩm nói: “Ơ? Xuyên
tỷ? Sao, sao em lại ngủ chỗ này?”

Đàm Xuyên khẽ mỉm cười: “Ta còn đang muốn hỏi em ấy? Mới trong

chốc lát thế nào đã lặn mất tăm. Hồ Thập Cửu kia làm gì em rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.