TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 154

Đàm Xuyên lẳng lặng khép cửa sổ, xoay người bước đi, mãnh hổ được

biến ra từ giấy trắng kia ngoan ngoãn im lặng theo sau nàng, nhưng Hồ
Thập Cửu đang bị nó ngoạm chặt lại đột nhiên mở miệng: “Tôn giá là ai?
Cớ gì phải xen vào việc của người khác!”

[Tôn giá: tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện]

Nàng không nói chuyện, thong dong đi thẳng tới một góc khuất, lúc

này mới chậm rãi xoay người. Hồ Thập Cửu thấy trên mặt nàng mang một
chiếc mặt nạ đồng vô cùng đáng sợ, sau mặt nạ là ánh mắt sáng quắc, thế
nhưng kẻ này lại không nói một lời, làm cho người ta quả thật sinh ra sợ
hãi. Hắn lại hỏi một câu: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thanh âm run rẩy,
rõ ràng là đang ít nhiều sợ hãi.

Đàm Xuyên trầm giọng nói: “Hẳn là ta hỏi ngươi muốn làm cái gì mới

đúng.”

Hồ Thập Cửu do dự một lát, tự hiểu nếu như chính mình không nói,

người này tuyệt đối sẽ không buông tha, đành phải thật thà: “Cô nương này
trời sinh tính dương thân thể thanh tịnh, ta chỉ muốn lợi dụng nàng hấp thu
chút tinh hoa nhật nguyệt, không hề hại tới tính mạng nàng.”

Đàm Xuyên không khỏi cười lạnh: “Ngươi thân là đào kép của Long

Vương, lại dám tùy ý đả thương người tại núi Hương Thủ, thật to gan!”

Không ngờ Hồ Thập Cửu cũng lại cười lạnh: “Tôn giá thì ra cũng bán

mạng vì sơn chủ Hương Thủ, nực cười nực cười! Chết đến nơi mà còn
không biết! Ta thấy bản lĩnh tôn giá không tệ, tốt bụng nhắc nhở ngươi một
câu, mau chóng rời đi mới là thượng sách! Tới ngày núi Hương Thủ đổi
chủ, những đệ tử có tu vi như ngươi, khó tránh khỏi trở thành bữa ăn ngon
trong bụng Long Vương. Đến lúc đó, hối hận cũng không kịp!”

Đàm Xuyên chấn động trong lòng, nổi lên hứng thú: “Có ý gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.