TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 155

Hắn liều chết cắn chặt đầu lưỡi, bất luận hỏi thế nào cũng không khai.

Đàm Xuyên ra hiệu mãnh hổ kia cắn mạnh hơn một chút, chỉ nghe thân thể
hắn vang lên tiếng “Lách cách”, xem chừng xương cốt sắp vỡ đến nơi, Hồ
Thập Cửu không chịu nổi, đành phải run giọng nói: “Cây to đón gió… Sơn
chủ Hương Thủ tuổi tác đã cao, còn tích trữ nhiều bảo vật như vậy, ai… ai
không ngấp nghé chứ? Huống chi lão cũng không phải thiện tiên, thu nhận
đệ tử cũng không phải để độ nhân đắc đạo, chẳng qua là nuôi dưỡng một
bầy chó giúp hắn trông coi bảo vật mà thôi… Lẽ đời như thế, tiên nhân
cũng vì tài vì thế mà tranh đoạt giành giật, nói chi đến cái loại tiểu yêu
phàm nhân như ta?”

[Thiện tiên: tiên tốt]

[Tài ở đây là tiền tài, thế ở đây là thế lực]

Đàm Xuyên có chút đăm chiêu, đang muốn hỏi lại, chợt nghe không

xa truyền tới một tràng cười, có vẻ là hai đệ tử trẻ tuổi tìm góc khuất này
quyết định hưởng thụ một chút mùi vị dã hợp. Hồ Thập Cửu đảo đảo tròng
mắt, lập tức há miệng kêu to: “Cứu mạng…”

[Dã hợp: wild sex hoặc outdoor sex, mình không giải thích thêm, các

bạn tra google]

Không chờ hắn kêu xong, mãnh hổ đã ngoạm thẳng vào hai chân trước

của hắn, lúc này cơ thể hắn cũng không phải da thịt bình thường, mà là tinh
phách biến thành, hai chân bị cắn nát đau đớn không tả xiết, còn chưa kịp
kêu ra tiếng, Đàm Xuyên đã sớm thu linh thú về, nhẹ nhàng rời đi. Đến lúc
hai đệ tử trẻ tuổi theo tiếng kêu tìm tới đây, trên mặt đất ngoại trừ một vầng
sáng xanh mờ ảo sắp tắt, thì không còn gì khác.

***

Khi trở lại sân viện của Phó Cửu Vân, chợt phát hiện đèn trong phòng

ngủ vẫn sáng, Phó Cửu Vân lẽ ra phải ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.