TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 182

con ngươi đen láy, trong vẻ quyến rũ lại lộ ra phần nào kỳ dị. Thanh âm của
nàng rất nhạt nhẽo, không lạnh lùng đến độ băng giá như của Huyền Châu,
mà chỉ như một cơn gió thoảng: “Ngươi nhận sai người.”

Tả Tử Thần không nghe thấy lời thì thầm của nàng, đầu hắn cơ hồ

muốn nổ tung, đau tới mức phát run cả người.

Vô luận hắn có muốn hay không, cũng chẳng thể nào ngăn lại những

hồi ức đã bị thất lạc bấy lâu ùa về bóp nghẹt hắn, từng hình ảnh rõ ràng tới
tấp lướt qua, trong đó hắn vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô, đôi mắt lạnh
lùng, đầy bụng tâm sự, chưa bao giờ biết tỏ ra thân thiện.

Nhớ tới…

Nhớ tới lần đầu gặp gỡ trên đài Triêu Dương, nàng múa một khúc

Đông Phong Đào Hoa, khi ấy vẫn là một thiếu nữ nhỏ bé mười ba tuổi, nửa
gương mặt giấu sau tấm lụa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý
cười thơ ngây.

Nhớ tới hắn còn chưa biết thân phận nàng, đợi chờ một ngày một đêm

trên đài Triêu Dương, rốt cục gặp được nàng, lấy hết dũng khí muốn tới bắt
chuyện, viện một cái cớ tồi hết biết: dường như ta đã gặp nàng ở đâu đó, rất
quen thuộc.

Nhớ tới nàng chủ động ôm hắn, thân thể còn chưa thuần thục, lại vẫn

liều lĩnh muốn gần sát hắn. Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, ngồi trên bệ
cửa sổ ngắm cảnh bình minh, sau đó thừa dịp trời còn chưa sáng không ai
phát hiện, hắn lại lén lút rời đi, tránh khỏi bị bọn thị vệ phát giác.

Còn nhớ tới… Nhớ tới nàng tức giận khôn cùng xen lẫn tuyệt vọng,

lớn tiếng mắng hắn: Quốc tặc vô sỉ! Sau đó vung kiếm chém lên. Đôi mắt
hắn, bởi vậy mà mù.

[Quốc tặc: giặc nước, kẻ bán nước]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.