TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 204

“Cẩn thận ướt y phục sẽ cảm lạnh.”

Đế Cơ bỗng nhiên cảm thấy một loại uất ức không nói nên lời, hắn cái

gì cũng không chịu nói, cứ như vậy vô duyên vô cớ đối tốt với nàng, chờ
đến khi nàng say lòng, thích hắn, hắn lại giở giọng vi thần gì gì đó, trốn
tránh nàng thật xa. Trên đời sao có thể có kẻ đáng ghét đến vậy?

Nàng hất bàn tay đang nắm dù của hắn ra, hét lên: “Tả Tử Thần!

Huynh tới cùng có thích ta hay không?!”

Hắn sửng sốt, nửa ngày không nói ra lời.

Đế Cơ lại giận dữ: “Hay là nói huynh thích Huyền Châu?”

Hắn rốt cục phản ứng kịp, mặt lập tức đỏ bừng, giải thích: “Sao có

thể… Ta đối với nàng ta trước giờ không có…”

“Vậy tới cùng huynh thích ai?!” Nàng quả thực dùng toàn bộ khí thế

rời núi ngang ngược mà rống lên, “Ta chịu đủ rồi! Tả Tử Thần, ta… Dù thế
nào ta cũng thích huynh! Huynh muốn khó xử đó là chuyện của huynh!
Huynh nếu dám nói không, ta liền… liền tru di cửu tộc huynh!”

Dưới tình thế cấp bách, nàng nghĩ không ra cách gì uy hiếp, đành phải

đem loại hình phạt tàn nhẫn nhất ra doạ nạt hắn.

Tán dù tím rơi nhẹ rồi lăn trên mặt đất, mưa bụi tinh tế đầy trời đáp

xuống đầu hai người. Trước mắt Đế Cơ như có từng đợt sao vàng bay lượn,
cúi gằm mặt không chịu nhìn hắn, hai chân cũng như nhũn ra, nếu không
gồng mình chống đỡ, đoán chừng đã sớm mềm nhũn mà ngã xuống như mì
sợi. Qua thật lâu thật lâu, hắn vẫn không nói chuyện, không lên tiếng, Đế
Cơ lại càng thêm hoảng loạn, đầu óc trống rỗng, lờ mờ cảm thấy chính
mình vừa rồi hơn thái quá, run giọng nói: “Tru di cửu tộc gì chứ… Ta, ta
chỉ là nói đùa thôi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.