TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 243

chạm như gãi ngứa như vậy thật sự làm cho tâm tình người ta ngứa ngáy
khó nhịn.

[tâm viên ý mã: như kiểu lòng vượn dạ ngựa ấy :”> (viên: vượn, mã:

ngựa) đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất thường, đại
khái là anh Phó Cửu Vân khó chiều ]

Ánh trăng chiếu lên song cửa sổ, bóng dáng hai người bọn họ lồng

cùng một chỗ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tựa như sẽ không bao
giờ phân cách. Trong lòng Đàm Xuyên có một loại vui sướng không nói lên
lời, còn có một loại bất đắc dĩ mơ hồ mờ nhạt. Nàng nói: “Cửu Vân, ngươi
cảm thấy công chúa một nước, nên là thế nào mới phải? Chỉ cần ăn diện
đẹp mắt một chút, dáng vẻ xinh tươi một chút, thể hiện uy nghi hoàng gia
trước mặt người khác là được sao?”

Phó Cửu Vân không trả lời, hắn dường như đang ngủ, đầu hơi cúi

xuống, khuôn mặt bị bao trùm trong bóng tối.

“Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không có ai

nói cho ta biết. Sau đó Đại Yến diệt vong, tiên sinh và ta tình cờ trở về
thăm một lần, khắp chốn nơi đó đều cho yêu quái là tôn quý, chỉ vì Thiên
Nguyên quốc thờ phụng vua quỷ. Những con dân bình thường hàng năm
đều phải tiến cống thịt người … Ngươi biết thịt người là sao không? Chính
là coi con người như một món cao lương mỹ vị dâng tặng cho một đám yêu
ma cao cao tại thượng. Hoang đường lắm phải không? Thế nhưng đó lại là
sự thật rành rành.”

“Sau khi trở về, ta vẫn cứ nghĩ, trước kia ta là công chúa Đại Yến,

được vạn người ngưỡng mộ, tới cùng là dựa vào cái gì cơ chứ? Ta đã làm
được gì cho bọn họ? Ta rốt cuộc có tư cách được các con dân của ta ủng hộ
như thế hay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.