Đàm Xuyên cắn chặt miệng đầy mùi máu tươi, buộc chính mình lần
nữa dùng lực kéo cung, thái tử thình lình phi mạnh đoản đao, trúng giữa cổ
tay nàng, cung sắt rơi khỏi tay. Gã nhào tới mạnh mẽ như mãnh hổ hạ sơn,
vươn tay muốn chộp lấy vạt áo nàng.
Trước mắt đột nhiên tràn ngập sương mù màu tím, thái tử đột ngột ngã
gục trên đất, hôn mê bất tỉnh. Đàm Xuyên cũng thình lình hít vài hơi, nhất
thời bị sặc tới nỗi tắc nghẹn trong lồng ngực, đầu óc hỗn loạn, thân thể
không nghe theo khống chế trở nên mềm nhũn.
Một đôi tay ôm lấy nàng, trong nháy mắt trước khi ngất đi, Đàm
Xuyên chỉ kịp nhìn thấy trường y màu tím trên người hắn, trong lòng có thứ
gì đó vụt qua, cảm thấy rất quen thuộc, rất quen thuộc… Thế nhưng nàng
chẳng thể nào nghĩ tiếp.
Lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy đang nằm trên một chiếc giường mềm mại,
trước cửa sổ có bóng người lay động. Trong lòng Đàm Xuyên cả kinh,
nhanh chóng đứng dậy, lại thấy Tả Tử Thần đã lâu không gặp đứng trước
cửa sổ, đang nâng ấm châm trà, thấy nàng đột nhiên nhảy dựng lên, hắn
cũng hoảng hốt, nước trà hắt cả ra bàn.
“… Uống chút nước.” Hắn trầm mặc một lúc lâu, đưa chén trà cho
nàng.
Đàm Xuyên hạ mi mắt, im lặng nhận cái chén, không tiếng động uống
trà.
Kỳ thật nàng cũng không ngờ sẽ gặp Tả Tử Thần dưới tình huống như
vậy, còn được hắn cứu. Nàng và hắn có thể xem là xa cách lâu ngày gặp lại,
một lần từ biệt chính là bốn năm năm, năm năm trước thâm tình nồng nàn
nói lời từ biệt, năm năm sau gặp lại đối mặt nhau mà chẳng còn lời nào để
nói. Đoạn thời gian trên núi Hương Thủ kia, chỉ đành xem như một màn hài
kịch, không ai muốn nhắc tới.