ngồi kiệu, đang chắp tay sau lưng thoải mái đi lại trên đường, một đám
người vây quanh bên cạnh.
Bà chủ lặng lẽ lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực, nhìn quanh
bốn phía, thấy Đàm Xuyên đang núp mình sau cửa tiệm, bà lập tức đưa
khăn tay cho nàng, cái mặt già hiếm có dịp đỏ lên: “Xuyên Nhi à… Bác…
có chút ngại ngùng. Trong tiệm chúng ta có mỗi cháu là cô nương trẻ tuổi,
nghe nói Công Tử Tề tiên sinh trước giờ không làm khó dễ các cô nương,
cháu giúp bác qua đó xin tiên sinh bức tranh chữ, nhé?”
Đàm Xuyên gần như nhảy dựng lên, cuống quít xua tay: “Cháu…
Cháu không đi!”
Mấy tiểu nhị nghe nói đến xin tranh chữ, cũng vội vàng lấy khăn mùi
soa của mình kín đáo đưa cho Đàm Xuyên: “Xuyên Nhi! Xin nhờ ngươi!”
Thím Quách đem tất cả mười mấy cuốn sổ sách trong tiệm ra, ngay cả
giấy Tuyên Thành cháu ngoại bà dùng để luyện chữ cũng không bỏ sót,
ném cả chồng cho nàng: “Đi mau đi mau!”
Đàm Xuyên ôm khăn tay khăn mùi soa sổ sách trong ngực, không lời
ngẩng nhìn trời xanh, trời xanh đương nhiên không thèm để ý nàng, nàng
đành phải rơi lệ đầy mặt mà bước tới, mỗi một bước đều như đi trên mũi
đao, vất vả lấy hết dũng khí ngẩng đầu, đối diện với nửa mảnh mặt nạ làm
từ Thanh Mộc kia dũng khí đột nhiên chạy đi đâu hết, cất giọng nhỏ như
muỗi kêu: “… Tiên sinh… Giúp, giúp ta ký tên đi?”
Công Tử Tề đại nhân trong truyền thuyết không trả lời nàng, thậm chí
không liếc về hướng nàng một cái, những người vây quanh hắn thật sự quá
nhiều, giọng nói của Đàm Xuyên thật sự quá nhỏ, hắn căn bản không nghe
thấy, cứ thế nhẹ nhàng mà đi lướt qua.
Đàm Xuyên nhanh chóng chạy về như bị lửa đốt sau mông, ném cả
đống đồ cho thím Quách: “Anh ta không chịu ký, không liên quan gì đến