TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 390

trong thanh âm của chàng mang theo cảm khái: “Thật lâu rồi… nàng mới
hỏi lại ta vấn đề này.”

Đàm Xuyên khó hiểu đưa mắt hỏi, chàng chỉ lắc đầu cười, cuối cùng

lại nói: “Nàng xem Thượng cổ Họa thánh gọi là Bình Giáp Tử, sao hắn còn
có tên gọi Khương Hồi?”

Một câu giải thích không ngờ tới, nhưng lại cực kỳ hợp lý. Đàm

Xuyên hơi sửng sốt: “Thật đúng là đạo lý này, sao lúc trước ta không nghĩ
ra nhỉ?”

“Nàng lúc nào chẳng ngốc như vậy.”

Lại bị đánh một quyền.

Chàng lật người lại, muốn ức hiếp trả thù đến cùng. Trên chiếc giường

trai ngọc chăn đệm lộn xộn không ai nhìn cho nổi, gối đầu đều rơi xuống
đáy biển, bị cát biển vùi lấp hơn phân nửa.

Trời dần dần sáng, tia sáng khúc xạ vào nước biển, tạo ra ánh sáng êm

dịu như ngọc trai.

Đàm Xuyên đan tay vào trong mái tóc dài của chàng, trong lòng bỗng

nhiên có chút sợ, nhanh chóng nhắm mắt lại.

“Trời sắp sáng rồi.” Nàng nhẹ nhàng nói, “Tốt nhất là đừng sáng vội,

ta còn chưa muốn dậy.”

Có chút không cam lòng, nàng còn chưa kịp nằm mơ, trong mộng còn

chưa kịp thề nguyện với chàng, cùng nắm tay nhau đến già, sống qua một
đời người ngắn ngủi mà tươi đẹp kia.

Chàng siết chặt nàng vào trong ngực, trai ngọc chậm rãi khép lại, ngăn

trở ánh bình minh đang muốn chiếu vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.