TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 40

“Hồi bẩm Tử Thần đại nhân, tiểu nhân đang tìm Thiên Thượng Trì,

muốn lấy nước để tưới Quỳnh Hoa Hải.”

“Đây chính là Thiên Thượng Trì, tới đây lấy nước, rồi mau đi đi.”

Đàm Xuyên thưa một tiếng rồi cúi đầu tới bên thác nước, hứng nước

đầy bình sứ. Lúc đầu cảm thấy như có người nổi trống bên tai, thùng thùng
từng tiếng, nhưng dần dần cũng yên tĩnh trở lại.

Bốn bề đều im ắng, nàng có thể nghe rõ tiếng vang khi hắn đặt quân

cờ trúc xuống bàn cờ. Còn nhớ lúc trước kia, hắn luôn thích chơi cờ một
mình, nàng khi đó còn nhỏ, quấn quít lấy hắn đòi đánh cờ cùng hắn, hắn
không lay chuyển được nàng, chỉ đành đáp ứng với vẻ mặt kỳ quái. Liên
tiếp ba ván, hắn đều thua tan tác, vô cùng thê thảm. Nàng quả thực không
tin nổi, ngơ ngác nhìn khuôn mặt hơi phiếm hồng của hắn, lắp bắp nói:
“Huynh… ờm, huynh lại nhường ta phải không?” Hắn quay mặt sang chỗ
khác, lộ vẻ phiền muộn, nói một cách cứng ngắc: “Vừa rồi không phải
muội luôn hỏi ta vì sao lúc nào cũng chơi cờ một mình sao? Đây chính là
nguyên nhân.”

Tả Tử Thần thông minh tài giỏi, làm gì cũng tốt nhất, chỉ có điều kỳ

nghệ tuyệt đối không chấp nhận được, chơi ván nào thua ván ấy, cho dù có
thích chơi cờ đến mấy, cũng chỉ có thể ngồi chơi một mình, đại khái một
phần là muốn giấu dốt, còn lại cũng thuận tiện xây dựng hình tượng quý
công tử “cao không với tới”.

[ kỳ nghệ: tài đánh cờ ]

Không biết qua nhiều năm như vậy, kỳ nghệ của hắn có tiến bộ chút

nào không.

Đàm Xuyên cảm thấy hiện tại chính mình có thể nhớ tới những

chuyện cũ này mà tay không run, nước mắt không rơi, thật sự quá lợi hại,
không nhịn được mà bội phục chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.