TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 417

chút, “Thắp sáng hồn đăng cần dũng khí và ý chí vô hạn, ông cho rằng ta
chắc chắn không làm được.”

“Thế nhưng gan nàng còn lớn hơn tưởng tượng của ông ấy nhiều?”

Ánh mắt Đàm Xuyên chạm ánh mắt chàng, hồi lâu sau, mới nhẹ giọng

nói: “Không, lá gan của ta cũng rất nhỏ. Chí ít, lúc thắp sáng hồn đăng, có
những người ta không dám gặp. Cửu Vân, chỉ tiễn ta đến đây thôi, đoạn
đường tiếp theo tự ta đi tiếp, chàng hãy sống cho thật tốt.”

Phó Cửu Vân cười có chút mê ly: “Tìm vài cô nương xinh đẹp chơi

bời, phong lưu phóng khoáng mà sống? Được thôi.”

“Ách…” Đàm Xuyên nhất thời không nói được gì.

“Đương nhiên là nói giỡn.” Phó Cửu Vân nháy mắt mấy cái với nàng,

vỗ vỗ tay nàng, giống như đang vỗ về một con thú nhỏ, “Muốn thế nào, đều
theo ý nàng.”

Đàm Xuyên cố gắng kìm nén những giọt nước mắt vô dụng, nàng đã

để vuột qua rất nhiều lần ly biệt, có cố tình lảng tránh có vô ý lảng tránh.
Lúc này đây, cuối cùng người ấy cũng muốn cùng nàng cáo biệt, không còn
ai bên cạnh. Nàng chỉ có thể dùng hết dũng khí mà đối mặt.

“Ai, quay qua đây một chút. Cửu Vân, ta muốn nhìn chàng.”

Chàng rướn người tới gần, cho nàng một nụ hôn mềm nhẹ như gió

thoảng, đôi môi hơi lạnh.

Nàng chợt cảm thấy chính mình thực sự nhìn chàng bao nhiêu cũng

không đủ, hai hàng lông mày này, đôi mắt này, những khi cười rộ lên lại
mang một vẻ ngây thơ riêng biệt, nhưng khi không cười vì nốt ruồi lệ nơi
đáy mắt kia, lại làm chàng có vẻ u buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.