TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 428

Ông lão ra sức giãy giụa, mặt cũng chuyển màu xanh: “Công Tử Tề

nào chứ… Đó là ai?”

Ông lão này mấy hôm trước còn cho bọn họ một giỏ ngó sen, sao có

thể hôm nay đã nói không quen biết? Nàng ngạc nhiên buông tay, nhìn ông
lão vừa lăn vừa bò chạy xa, mọi người trong thôn tụ tập ở một chỗ xa xa,
cảnh giác sợ hãi quan sát nàng, khe khẽ thầm thì: “Thật đúng là kỳ quái,
trời còn chưa sáng đã nổi gió tà, hôm nay trong rừng trúc chưa từng có
người ở lại có chuyện ma quái… Hay là sắp xảy ra chuyện lớn gì?”

Trái tim nàng cơ hồ muốn vọt ra khỏi họng, trong đầu kêu ong ong,

như là bị một đôi tay vô hình quấy cho loạn xạ. Bỗng nhiên đưa tay đặt ở
bên mép huýt gió một tiếng, mãnh hổ lập tức từ rừng trúc chạy vội ra.

“Mãnh hổ ngoan, đưa ta đi hoàng cung nhìn xem!”

Mãnh hổ nhảy lên ngọn cây, lao vun vút trên những cành cây không

ngừng xao động. Đàm Xuyên bám chặt trên lưng nó, nhìn lên vô số con
rồng đen do yêu hồn tạo thành trên bầu trời đang tiến về hướng tây, cột mây
đen uốn lượn phía trên hoàng cung càng ngày càng cao, càng ngày càng to,
như là muốn cắn nuốt cả bầu trời.

Phía dưới có rất nhiều người khóc la chạy trốn, còn có rất nhiều loại

yêu quái có yêu lực mạnh mẽ cố gắng tận lực chống đỡ không để thần lực
kéo đi. Lá cây trộn lẫn bùn đất bị cuốn vào cơn lốc, một nửa bầu trời phủ
một màu đen kịt, một nửa kia thì có màu vàng nâu như bùn đất.

Tất cả đều hỗn loạn.

Mãnh hổ ngược gió lao vun vút, chỉ chốc lát đã tới bên ngoài hoàng

cung Thiên Nguyên, hoàng thành đã sớm bị đặt trong trạng thái giới
nghiêm. Mãnh hổ nhẹ nhàng nhảy qua mái hiên, tránh khỏi ánh mắt cảnh
giác của bọn lính canh, Đàm Xuyên rất nhanh liền nhìn thấy Tả Tử Thần
đang đứng cao cao trên nóc Hạo Thiên lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.