TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 429

Tay áo dài rộng thùng thình sắc tím của hắn bị gió thổi bay lồng lộng,

cả người đứng im không nhúc nhích như đầu gỗ. Nghe nàng gọi bên dưới,
hắn hơi run lên, nhưng cũng không quay đầu lại.

“Tử Thần! Hồn đăng rốt cuộc…” Đàm Xuyên trèo lên mái hiên, vội

vã muốn hỏi cho rõ ràng.

“Ta phải đi.” Hắn ngắt lời nàng, xoay người, lảo đảo đi về phía trước,

bước chậm rãi như thể đã mất một thần hồn.

Nàng thử bước tới kéo hắn lại, hắn lại tránh như tránh rắn rết, cánh tay

vươn ra của nàng đành xấu hổ mà khựng lại giữa không trung.

Tả Tử Thần ngẩng đầu nhìn cây cột khổng lồ đen kịt giữa bầu trời,

thanh âm khàn khàn: “Ta đã không thể ngăn cản nàng… Muội đừng hỏi gì
cả, ta cái gì… cũng không muốn nói. Bảo trọng…”

Đàm Xuyên ngạc nhiên nhìn thân ảnh hắn chợt lóe trên mái hiên,

trong phút chốc biến mất.

Không thấy Huyền Châu, là nàng ta đốt hồn đăng?

Đàm Xuyên lòng nóng như lửa đốt, lúc này mới nhớ ra tối qua Huyền

Châu đột ngột nói ra những lời ấy, lại có loại cảm giác dường như đã trải
qua mấy đời.

Không thể nào ngờ nổi, đến cuối cùng người thắp sáng hồn đăng lại là

nàng ta, cái người đã từng ấu trĩ mà nông cạn, ác độc mà còn cố chấp –
Huyền Châu.

Có nên đuổi theo Tả Tử Thần không đây? Nàng do dự một chút, cuối

cùng cưỡi mãnh hổ trở lại mảnh rừng trúc dưới chân núi Phượng Miên kia.
Nàng còn lo lắng về Phó Cửu Vân hơn, chàng đến tột cùng đã đi đâu rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.