TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 434

Vì sao chàng phải biến mất? Vì sao một chút xíu cũng không chịu nói

cho nàng?

Nàng cũng có thể giống như bao nhiêu cô gái trước lúc bị vứt bỏ, đem

những nghi vấn trong đáy lòng ra hỏi cho triệt để.

Nhưng, hỏi có nghĩa lí gì? Nàng tin rằng chàng tuyệt đối không muốn

ra đi, thay vì lãng phí đoạn thời gian cuối cùng để truy vấn, không bằng
thỏa mãn tâm nguyện của chàng, để chàng được vừa lòng thoả ý.

Thiếu nợ chàng nhiều lắm, không ngờ những gì có thể báo đáp chỉ là

thế này.

Bóng tối rút dần, phía chân trời hiện ra một tia nắng sớm nhạt màu.

Tiếng sáo cũng dần trở nên suy yếu, cuối cùng hóa thành hư vô.

“Cửu Vân… Ta đối với chàng, là toàn tâm toàn ý, chưa từng thay đổi.”

Nói cho chàng nói cho chàng nói cho chàng, ngay giây phút cuối cùng

này! Van cầu ông trời đừng làm cho trời mau sáng như vậy! Để chàng nghe
thấy! Cho chàng được biết!

Đàm Xuyên chợt quay đầu lại, mảnh sân nho nhỏ trước mắt từ trên

xuống dưới chậm rãi hóa thành tro bụi.

Nơi kia là phòng bếp chàng thường nấu cơm, đây là căn phòng vẽ

tranh chàng phủ kín giấy Tuyên Thành và bút mực, còn có phòng ngủ, đại
sảnh… Không đợi nàng bước tới, cả tòa sân viện nho nhỏ đã đều biến mất,
chỉ còn lại một mảnh đất trống hoang vu, mãnh hổ cũng sợ ngây người,
ngửi trái ngửi phải một hồi, quay đầu lại vừa ủy khuất vừa nghi hoặc khò
khè với nàng, như là muốn hỏi vì sao.

Nàng chỉ lẳng lặng nhìn bóng người còn lưu lại cuối cùng kia, sáo trúc

trong tay chàng khẽ lung lay, rồi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Dường như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.