TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 471

Xe ngựa ngừng, Phó Cửu Vân xuống xe cùng hắn tới một quán rượu

nhỏ, không đến hai chầu liền chuốc cho nhị hoàng tử đầu óc choáng váng,
ước chừng ngay cả chính mình họ gì tên gì cũng không nhớ nổi, lớn miệng
lải nhải: “Tiên sinh… Cho ta mượn bức tranh này thưởng thức mấy ngày…
Vài ngày nữa ta, ta nhất định trả lại ngươi… Nếu không tin, lúc đó cứ tới
hoàng cung tìm ta…”

Phó Cửu Vân suy tư chốc lát, gật đầu thở dài: “Tri kỷ khó tìm, ngươi

đã yêu mến tranh của ta như vậy, không đáp ứng thì còn gì là đạo lý.”

Vị nhị hoàng tử này tuy rằng còn hơi non trẻ, nhưng tính tình lại rất

hợp ý hắn. Phó Cửu Vân đem bức Hồng Mai Đồ cùng bức tiên họa Đông
Phong Đào Hoa giao cho hắn, có chút bùi ngùi: “Đây là bức Đông Phong
Đào Hoa, kẻ hèn này tuy chỉ vẽ một nửa, đáng tiếc thế gian này lại không ai
có thể múa.”

Nhị hoàng tử sáng mắt lên: “Ta có một tiểu muội, từ nhỏ am hiểu ca

múa, tiên sinh sao không để nàng thử xem?”

Phó Cửu Vân không tin lắm cô bé mệnh khổ mười đời kia có thiên

phú múa máy gì, một Đế Cơ được nuông chiều chốn thâm cung, cái gọi là
nhã thiện ca múa, ắt hẳn chỉ là mấy lời ton hót của những kẻ bên ngoài.

Hắn chỉ cười bỏ qua, chẳng hề đáp lời.

Nhị hoàng tử đi một mạch mấy ngày, lúc quay lại tìm hắn, quả nhiên

đem tranh trả lại hắn, nhân tiện còn thay Đế Cơ nhắn cho hắn một câu:
“Xin hãy làm hoàn chỉnh khúc Đông Phong Đào Hoa, ngươi có thể làm
xong, ta liền có thể múa xong.”

Cuồng vọng đến thế, tự tin đến thế.

Phó Cửu Vân vừa buồn cười vừa tức giận, nhóc con này mười đời liền

đều sống nhu nhược yếu đuối, thật không ngờ đời này lại trở nên to gan lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.