TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 76

Đàm Xuyên vừa thấy hắn, da đầu liền run lên, lại không thể không

hắng giọng mà gọi to một tiếng: “Cửu Vân đại nhân!” Giọng nói mang theo
sự vui vẻ, tủi thân, bao nhiêu tâm tình phức tạp, như tiếng chim cuốc gọi
nước, lại như oán phụ nhớ chồng, quả thật cảm động đến rơi lệ, làm lòng
người chua xót. Gọi xong liền vội vàng nhào tới, lăn trên mặt đất ôm đùi
hắn.

“Cửu Vân đại nhân, tiểu nhân nhớ ngài quá a!” Nàng khóc đến nỗi

nước mắt nước mũi tèm nhèm, cọ lung tung trên giầy của hắn.

Phó Cửu Vân khó chịu nhướn mày, vừa bực mình vừa buồn cười:

“Bẩn! Không phải bảo ngươi đi theo Thanh Thanh cô nương ngoan ngoãn
làm việc sao? Thế nào lại đắc tội với Huyền Châu?”

“Tiểu nhân không biết gì hết nha…” Nàng ngẩng đầu, chớp chớp mắt,

một giọt nước mắt thật lớn chảy ra, rồi lại hít hít mũi, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

Phó Cửu Vân gật đầu nở nụ cười: “Lá gan ngươi thực không nhỏ, đem

y phục của đại nhân ta giặt hỏng cả, đánh vỡ hết đồ đạc, gọi ngươi tới làm
cu li bồi thường, ngươi lại gây rắc rối cho ta, đúng là không có lòng ăn năn
hối cải. Hôm nay cứ để Huyền Châu cho ngươi nếm thử tư vị măng xào thịt
cũng tốt.”

[măng xào thịt: ý nói bị Huyền Châu “xử”]

Đàm Xuyên thấy hắn cất bước muốn đi, vội vàng ôm càng chặt: “Tiểu

nhân không ăn được măng! Ăn xong liền nổi mẩn đỏ cả người! Không ăn
được không ăn được nha!”

Phó Cửu Vân cúi đầu nhìn nàng: “Sao nào? Phải chăng ngươi muốn

gọi đại nhân ta cứu ngươi?”

Nàng ra sức gật đầu, đáng thương vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.