TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 97

bị lãng quên có lẽ cũng chẳng phải chuyện gì thú vị, cứ như hiện tại là tốt
rồi.”

Đã quên? Đã quên! Hắn lại có thể nói hắn không nhớ rõ! Đàm Xuyên

chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới cất lời: “Ngài nói rất đúng, chuyện không
nhớ được chưa hẳn đã là chuyện gì thú vị, có thể quên được cũng là một
điều may mắn. Chỉ có điều, trước đây ta quả thực không quen biết ngài,
xem ra ngài nhận sai người rồi.”

Hắn gật gật đầu, khe khẽ mỉm cười: “Đàm Xuyên, nói chuyện cùng

ngươi rất dễ chịu.”

Mặt Đàm Xuyên nhanh chóng đỏ ửng, xấu hổ ngượng ngùng: “Đa tạ

Tử Thần đại nhân khen ngợi! Kỳ thật trong lòng tiểu nhân lúc nào cũng
mong đợi được hầu hạ Tử Thần đại nhân, đây là ước nguyện từ tận đáy
lòng người ta.”

Tả Tử Thần bật cười, lại còn nói đùa: “Nếu thế Huyền Châu thật muốn

đem ngươi đông lạnh thành cột băng rồi.”

Đàm Xuyên thử hỏi dò: “Huyền Châu đại nhân… là người yêu của

ngài sao?””

Hắn hơi sững sờ, chỉ ngẫm nghĩ trong khoảnh khắc liền nói: “Huyền

Châu là ân nhân của ta, vẫn luôn ở bên ta, chăm sóc ta… Ta, thích nàng.”
Nói tới đây, đột nhiên nhíu mày, gương mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng:
“Nói chuyện với ngươi, là vì cảm thấy đặc biệt thân mật. Có điều về sau
đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

Dứt lời liền xoay người rời đi, Đàm Xuyên dường như có chút đăm

chiêu nhìn theo bóng lưng hắn, hai người trên đài chẳng biết đã ngừng cãi
vã từ lúc nào, Huyền Châu đứng xa xa phía sau chờ hắn, đỡ tay hắn, còn
quay đầu lạnh lùng liếc nàng một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.