TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 1032

Vừa mới rơi xuống, Lâm Thiên Hạo cố dằn cơn đau đớn dữ dội nọ,

thở hổn hển muốn lách mình tránh né, nhưng vẫn muộn một bước. Thoắt
cái Vương Bảo Nhạc đã đến gần, một phát túm lấy tóc của Lâm Thiên Hạo.
Trong tiếng kêu la thảm thiết của Lâm Thiên Hạo, Vương Bảo Nhạc đẩy
mạnh một cái rồi đá mạnh về phía hạ bộ của hắn thêm lần nữa, đánh cho
hắn bay về phía vách núi khác.

Kiểu đánh này là Vương Bảo Nhạc học được từ linh căn chín tấc, dựa

vào tốc độ và sức mạnh của mình, đánh tới tấp khiến cho đối phương mất
đi cơ hội đáp trả, thế thì khó mà phản đòn được!

Tiếng nổ mạnh vang lên, dù trong người Lâm Thiên Hạo có bí bảo

phòng hộ nhưng lần lượt lĩnh trọn mấy cú thế này thì cũng phải hộc máu,
toàn thân đau đớn dữ dội, bị đánh đến ngu người. Nhưng tất cả vẫn chưa
xong, tiếng rống giận của Vương Bảo Nhạc lại vang lên lần nữa.

- Ngươi còn dám chiếm động phủ của ta à? Đây là ngươi ép ta đấy

nhé, ta thật sự không hề muốn nói ra chuyện của ngươi và Khương Đại
Long, còn cả Chu Kiên Cường đáng thương của ta nữa, ngươi đúng là cái
đồ tàn nhẫn quá quắc!

Vương Bảo Nhạc vừa nói vừa đuổi theo, liên tục hành hung, dù là bẻ

ngón tay hay đá hạ bộ đều vô cùng hung tàn. Mà thực lực của hắn cũng
vượt xa những kẻ cùng cảnh giới rất nhiều. Dù Lâm Thiên Hạo cũng rất
mạnh, nhưng đứng trước mặt hắn thì lại không hề có khả năng đánh trả.

Lúc này không ít tu sĩ của Pháp Binh các đều đến, đứng nhìn xung

quanh, sau khi nhìn cảnh này thì ai nấy đều kinh hãi.

- Vương Bảo Nhạc? Hình như ta có nghe nói tới, là học sinh mới năm

nay đấy, ôi mạnh khiếp!

- Hắn là người của Pháp Binh các chúng ta à? Sao ta thấy chẳng khác

gì đám Chiến Võ các thế, đây... Sức chiến đấu trâu bò quá!!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.