TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 28

Dù hắn có thích Đỗ Mẫn thật, nhưng nếu phải bỏ mạng thì hắn cảm

thấy không đáng, nên vô thức lùi lại tránh đi thật xa, sợ con Hồng Cốt Bạch
Anh xà kia nổi hứng sẽ nuốt luôn cả hắn.

Vương Bảo Nhạc thấy cảnh này thì hít sâu một hơi, nhưng hắn lập tức

ý thức được tất cả những chuyện này đều là giả cả, nên không sợ hãi nhiều
nữa. Hai mắt hắn sáng lên, thầm nghĩ cơ hội để mình thể hiện với các lão
sư đã đến rồi.

- Dù sao thì cũng là giả cả, ông đây sợ cái quần gì!

Nghĩ thế, Vương Bảo Nhạc lập tức ưỡn ngực, nhìn những bạn học

đang lũ lượt lùi về với vẻ khinh bỉ.

- Tuy rằng cái con nhóc Đỗ Mẫn ván ép này hay độc mồm, bộ dạng lại

khó coi, luôn lợi dụng chức quyền làm khó dễ mình, nhưng Vương Bảo
Nhạc mình là một người cao thượng, chính trực, không sợ hy sinh, không
giống những kẻ phàm tục khác, là một người luôn giúp đỡ bạn bè!

- Hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, Vương Bảo Nhạc ta sao có thể

chùn bước, kẻ khác sợ chết không dám đi, nhưng… vì bạn học, ta dám!

Cái tên béo vô sỉ này cũng sắp bị mấy lời nói của mình làm cho cảm

động luôn rồi, chẳng lẽ hắn thật sự quên mất đây chỉ là giả thôi à? Thế
nhưng hắn làm như kiểu chính mình quên thật để còn tự thẩm, như thể chỉ
có những việc này là thật thì mới xứng với sự anh dũng của hắn.

- Ván ép, bây giờ anh đây sẽ cho mày biết cái gì gọi là đàn ông!

Trong lúc mọi người sợ hãi chạy ngược về thì Vương Bảo Nhạc chẳng

những không lui lại mà còn hét to một tiếng. Hắn mím môi, hất cằm lên,
như thể cái mặt mo tròn vo kia lúc này lại có vẻ rắn rỏi như đao khác, tràn
ngập mùi vị đàn ông, lao thẳng vào bầy rắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.