TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 499

- Học sinh chúng ta phải đứng ngay, nói thẳng, đi đúng, chắc bọn họ

đều quên béng lời chưởng viện đã dạy mất rồi, suốt ngày cứ xà nẹo xà nẹo
như thế thì còn ra thể thống gì.

Chỗ này có khá nhiều học sinh, mấy người Liễu Đạo Bân cũng nghe

thấy lời Vương Bảo Nhạc nói, Đỗ Mẫn hứ một cái rồi thôi, cô em bánh bao
thì che miệng cười khẽ, Trần Tử Hằng thì chỉ nhướng mày im lặng, không
thèm ngó tới hắn.

- Học thủ nói có lý lắm.

Chỉ có Liễu Đạo Bân là đứng vỗ tay, trên mặt mang theo vẻ thụ giáo,

không thèm quan tâm tới ánh mắt của đám người xung quanh, hắn vẫn luôn
nghe theo lời dạy bảo của cha hắn, ấy chính là chỉ cần là lời sếp nói thì nhất
định là chuẩn không cần chỉnh!

Còn những bạn học khác cũng có không ít người là đốc tra của hệ

Pháp Binh, thế nên lúc này cũng lục tục gật đầu hưởng ứng.

Thấy dù rời khỏi đạo viện những vẫn có nhiều người ủng hộ mình như

thế, trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thấy sướng rơn, lúc này nổi hứng
nhìn quanh với vẻ vui mừng lẫn cảm khái.

- Chúng ta đều trưởng thành hơn nhiều rồi, ta vẫn còn nhớ rõ, khi đó

lúc chúng ta đến đạo viện thì ta vẫn còn là một thiếu niên trẻ trung đẹp trai,
dáng người mi nhon, mày kiếm mắt sáng, còn các ngươi ai nấy cũng đều
còn nhỏ dại, hồn nhiên ngây thơ không chút tì vết, nhưng nay năm tháng
không tha cho ai, mới đó thôi mà chúng ta đã khác xưa quá nhiều, các
ngươi nói có đúng hay không.

Vương Bảo Nhạc chắp tay sau lưng, trên mặt lộ rõ vẻ hồi tưởng lại

quá khứ, cứ như đang nhớ lại chuyện xưa xửa xừa xưa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.