Đường dốc, cỏ mịn xanh, hoa dại nhiều vô số. Ý nghĩ trong em sẽ
vượt khỏi tròng mắt nhung đen lang thang như chim non rời tổ. Màn che
mặt sẽ rơi xuống chân em. Cứ lại, xin cứ lại hồ tôi nếu em muốn ngồi thẫn
thờ, uể oải. Nếu thôi đùa nghịch, nếu muốn dầm mình trong nước, hãy đến,
xin hãy đến hồ tôi. Trải áo choàng màu xanh lên bờ cỏ: mà nước xanh sẽ
giấu kín em đi. Sóng sẽ nghển lên hôn nhẹ cổ trắng ngà rồi thì thầm bên tai
em. Hãy đến, xin hãy đến hồ tôi nếu em muốn dầm mình trong nước.
Nếu quẫn trí và muốn quyên sinh cứ đến, xin cứ đến hồ tôi. Ở đấy mát
lạnh và sâu thăm thẳm. Ở đấy, trong sâu thẳm, ngày đêm là một, và lời ca là
im lặng triền miên. Cứ tới, xin cứ tới hồ tôi nếu em muốn trầm mình giã từ
trần thế.
13
Tôi không hỏi xin gì mà chỉ đứng ở ven rừng sau rặng cây xanh. Anh
mắt bình minh hãy còn mệt mỏi và không gian nặng chĩu sương mai. Trong
làn sương mong manh hương cỏ ướt lười biếng còn trườn mình trên mặt
đất. Dưới tán cây đa em đang vắt sữa bò; tay mềm mại tươi mát như bơ.
Tôi đứng lặng thinh.
Tôi không nói một lời. Chỉ có con chim nhỏ nấp kín trong lùm cây cất
tiếng hót. Cây xoài đang rắc hoa trên đường làng; đàn ong từng con từng
con bay bay lượn lượn. Phía bên kia bờ ao cổng đền. Thi Và đã mở, người
ngoan đạo đang cất tiếng cầu kinh. Em vắt sữa bò để bình trên bắp vế. Tôi
đứng tay cầm chiếc lon rỗng không.
Tôi chẳng lại gần em. Bầu trời thức giấc theo tiếng kiểng trong đền.
Bụi đường dâng cao sau bước chân bầy gia sức; những người đàn bà từ
sông trở lại mang bình nước sóng sánh trên hông. Lắc tay em đeo ngân
vang nhè nhẹ; sữa bò sủi bọt tràn khỏi miệng bình.
Buổi mai trôi qua mà tôi chẳng lại gần em.
14
Lúc buổi trưa trôi qua và cành tre rì rào trong gió tôi đang đi bên
đường tôi chẳng hiểu tại sao. Nhiều bóng nằm ngang, tay trải rộng, ôm chặt