Và vào sáng sớm, ông đã đến Pompignat sau khi đã vượt qua hai dặm
đường tuyết trắng phau bằng xe ngựa chở khách. Từ làng Bassicourt ông
biết là cuộc hành trình của mình có thể có một số lợi ích nào đó: ban đêm,
người ta nghe thấy ba tiếng súng theo hướng lâu đài nhỏ Giếng nước.
"Thần ái tình và may rủi tạo thuận lợi cho tôi - Ông nói với mình. -
Nếu có sự xung đột giữa chồng và người yêu và tôi đến kịp thời".
- Ba phát súng, thưa ông đội trưởng. Tôi đã nghe chúng như tôi thấy
các ông - Một người nông dân nói vậy khi trả lời những người hiến binh
trong buồng của quán, nơi mà Rénine đi vào.
- Tôi cũng vậy - Một hầu bàn của quán nói- Ba phát súng... Lúc đó có
thể là nửa đêm. Tuyết rơi từ lúc chín giờ đã thôi... Và tiếng súng nối tiếp
nhau đã vang lên trên cánh đồng... pằng, pằng, pằng.
Năm người nông dân khác cũng làm chứng. Người đội trưởng và
những người của ông không nghe thấy gì vì sở hiến binh quay lưng lại cánh
đồng. Lúc đó một người đầy tớ của trại và một người đàn bà xuất hiện và
nói là bọn họ phục vụ Mathias De Gorne và đang nghỉ từ tối hôm kia, họ
đến lâu đài nhỏ nhưng không thể vào được.
- Cửa của tường bao bị đóng, thưa ông hiến binh - Một trong số bọn
họ nói - Đây là lần đầu tiên. Tất cả các buổi sáng, ông Mathias tự mình mở
cửa khi chuông báo sáu giờ, ở mùa đông cũng như ở mùa hè. Nhưng, lúc đó
đã hơn tám giờ. Tôi gọi. Không có ai. Thế rồi chúng tôi đến gặp các ông.
- Các ông có thể hỏi tin ở ông De Gorne cha - Người đội trưởng nói
với họ - Ông ta ở trên đường à ?
- Quả vậy -, thế mà không nghĩ ra.
- Chúng ta làm đi - đội trưởng quyết định.
Hai người của ông cùng đi với ông, cũng như những người nông dân
và một thợ khoá mà người ta huy động. Rénine cũng nhập vào đoàn.
Ngay tức thời khi đến đầu làng, người ta đi qua trước cái sân của lão
già De Gorne và Rénine nhận ra ông ta theo sự mô tả mà Hortense đã trình
bày vối ông.
Lão già đóng ngựa vào xe. Được cho biết sự việc, ông ta cười ha hả.