TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSÈN LUPIN - Trang 175

trọng báo trước cho ông đội trưởng cảnh sát là con trai của mình đã uống
quá nhiều.

Và Rénine nói thêm:
- Chính sự phát hiện của điều nói dối ấy đã tức thời soi sáng cho tôi.

Khi mà bà Do Gorne chứng nhận là chồng bà không say rượu, tôi đã nghĩ
đến các dấu vết và tôi đã đoán.

Ông thẩm phán thành khẩn chấp nhận ý kiến của Rénine về cuộc

phiêu lưu và bắt đầu cười.

- Chỉ còn việc cho nhân viên theo dõi người đã chết.
- Căn cứ vào cái gì, thưa ông thẩm phán ?- Rénine nói - Mathias De

Gorne không phạm tội nào. Giày xéo xung quanh giếng, đặt xa hơn một
khẩu súng lục không thuộc về ông ta, bắn ba phát đạn, đi thụt lùi đến nhà
bố mình thì không có gì đáng chê trách. Người ta có thể đòi hỏi ông ta cái
gì ? Sáu mươi nghìn quan chăng ? Tôi cho rằng đó không phải là ý muốn
của ông Vignal và ông sẽ không đưa ra một lời khiếu nại nào thì sao ?

- Chắc là không - Jérome nói.
- Thế thì ra sao sự bảo hiểm có lợi cho người sống sót ? Nhưng sẽ có

tội nếu người cha đòi việc thanh toán. Và điều đó làm tôi rất ngạc nhiên.

- Cầm lấy, nó đây, chàng trai trẻ. Chúng ta sẽ quyết định mà không để

chậm trễ hơn nữa.

Lão già De Gorne đi đến khi đang khua chân múa tay. Bộ mặt nhu

nhược nhăn nhúm biểu hiện sự buồn bực và cơn giận:

- Con trai tôi đâu ? Hình như nó đã giết con tôi... Mathias khốn khổ

của tôi đã chết! Ôi! Tên cướp Vignal ấy !

Và ông giơ nắm đấm cho Jérome.
Ông thẩm phán bất bình nói với ông:
- Một chữ, thưa ông De Gorne. Ông có ý đồ đòi hưởng quyền lợi cùa

ông về một sự bảo hiểm nào không ?

- Lạy Chúa – Ông ta nói - dù nó...
- Đó là con trai của ông chưa chết. Người ta còn nói là đồng lõa với

những mánh khoé nhỏ của con, ông đã nhét nó vào dưới vải bạt của ông và
dẫn nó ra ga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.