- Tôi không biết có gì thú vị hơn thế.
Ở lâu đài, họ chia tay nhau. Hortense tìm lại hành lý của mình và thấy
một bức thư giận dữ của Rossigny trong đó ông từ biệt bà và báo tin cho bà
sự ra đi của ông.
"Trời phù hộ ông, Hortense tự nói, con người lố bịch đó đã tìm ra cách
giải quyết tuyệt hảo".
Sự tán tỉnh của ông ta với bà, sự lẩn trốn và các dự án của ông, bà đã
quên hết. Rossigny hình như rất xa lạ cho cuộc sống của bà hơn là ông
Rénine chưng hửng đã gợi ra cho bà rất thiện cảm trước đó một số giờ.
Rénine đến đập cửa phòng bà.
- Dượng của bà đang ở trong thư vịện của ông ta - Ông nói - Bà có
muốn đi cùng tôi không ? Tôi đã báo tin cho ông ta về cuộc đến thăm của
tôi.
Bà đi theo ông.
Ông nói thêm:
- Một lời nữa, sáng ấy, khi chống lại kế hoạch của bà và khi tôi cầu xin
bà tin vào tôi, tôi đã hứa với bà và tôi muốn thực hiện lời hứa đó không
chậm trễ, bà sẽ có chứng cớ dứt khoát về điều đó.
Ông chỉ có một lời hứa - Bà nói khi cười - Đó là thỏa mãn sự tò mò
của tôi.
- Sư tò mò sẽ được thỏa mãn - Ông ta trang trọng khẳng định - Và
vượt khỏi tất cả những điều mà bà có thể chấp nhận nếu ông Aigleroche
khẳng định sự lý giải của tôi.
Ông Aigleroche ở một mình. Ông ta hút thuốc bằng tẩu và uống rượu
ke-ri. Ông mời Renine một chén nhưng ông này từ chối.
- Còn cháu, Hortense, cháu thế nào rồi ? - Ông nói với giọng hơi nặng
nề - Cháu biết là ở đây người ta chỉ chơi bời trong các ngày của tháng chín.
Cháu hãy tranh thủ chúng. Cháu có một cuộc dạo chơi thú vị với Rérnine
phải không ?
- Chính đó là đề tài mà tôi muốn nói với ông, thưa ông thân mên -
Hoàng tử ngắt lời.